Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 705




Chương 705: Gây chuyện

“Thế nào? Hà Hàm Bội lại đang gây chuyện sao?” Lâm Hương Giang nghe được anh nói chuyện, không khỏi hỏi.

“Đây cũng không phải lần đầu tiên chị ta gây chuyện, em cũng hiểu mà”

Lâm Hương Giang có chút bất đắc dĩ thở dài: “Em đang nghĩ anh định giam giữ chị ấy bao lâu?” Cũng không thể giam chị ta cả nửa đời sau ở nơi đó chứ?

Hà Tuấn Khoa hơi híp mắt lại, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: “Có thể nhốt bao lâu thì cứ nhốt bấy lâu, mãi đến khi chị ta hiểu cách an phận không quấy rối nữa”

Đối với chị cả, anh đã cho chị ta rất nhiều cơ hội, thế nhưng chị ta cứ lần lượt xuống tay với người bên cạnh anh.

Đêm nay Đào Hương Vi uống hơi nhiều rượu, lúc này cô đã cảm giác đầu hơi choáng váng.

Không ít người nhận ra Phạm Văn Đồng.

Anh ta đã bị người dụ đi mất từ lâu, cho nên lúc này Đào Hương Vi chỉ có một mình.

Tối nay Nguyễn Cao Cường đặt hết lực chú ý trên người cô, anh rất khó có thể không quan tâm cô.

Đào Vân Nhi và Lâm Hương Giang đang ở trong phòng khách quý, một mình anh uống rượu ở sảnh yến hội.

Thấy khuôn mặt Đào Hương Vi đã đỏ ửng lên, bước chân còn có chút bất ổn, anh lập tức hiểu cô đã uống quá nhiều, hẳn đã hơi Say.

Đào Hương Vi đang định tìm Lâm Hương Giang nói cô muốn đi về trước, cô cảm thấy không được thoải mái lắm.

Nhưng cô mới đi vài bước đã cảm thấy bất ổn, dưới chân lảo đảo, mắt thấy cả người sắp ngã xuống, đột nhiên cánh tay hữu lực của người đàn ông đúng lúc xuất hiện đỡ lấy cô.

Cô ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đuôi phượng vô cùng thâm thúy của Nguyễn Cao Cường, ánh đèn trong phòng yến hội chiếu lên người anh càng khiến thân thể anh có vẻ ngang tàng cao ngất, ngũ quan tuấn nhã vô cùng lập thể. Anh nhẹ cau mày, không hề chớp mắt bao quát cô.

“Anh…” Cô vô thức muốn hất anh ra.

Lực đạo của anh không tính là quá mạnh, nhưng cô lại không cách nào đẩy anh ra được. Cô lập tức nổi nóng: “Sao anh lại đáng ghét như vậy? Buông tay”

Anh vẫn không buông, ánh mắt ngày càng trâm tĩnh nhìn kỹ cô, giọng nói không có ngữ điệu gì: “Cô uống say”

“Tôi không say” Cô nhấn mạnh, cô còn rất tỉnh táo, chí ít cô còn có thể nhận ra anh là ai.

“Thông thường người uống say sẽ nói mình không say” Nguyễn Cao Cường vừa dứt lời, bàn tay đã giữ chặt cổ tay cô, trực tiếp kéo cô đi ra khỏi sảnh yến hội.

“Nguyễn Cao Cường, anh muốn làm gì?

Anh mau buông tay!” Đào Hương Vi thấp giọng, anh vẫn nhiều chuyện như vậy.

“Dân cô đi uống ít trà giải rượu” Anh như không nghe thấy tiếng quát lớn của cô, căng mặt tiếp tục kéo cô đi lên phía trước.

“Tôi đã nói tôi không say, không cần trà giải rượu gì hết!”

Đào Hương Vi có cố thế nào cũng không thể hất tay người đàn ông ra, nhất thời tức giận không thôi: “Nguyễn Cao Cường, có phải anh bị bệnh rồi không? Tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa, tại sao anh còn muốn xen vào việc của người khác?”

Người đàn ông vốn đang đi nhanh về phía trước, vừa nghe nói như thế bước chân anh đột nhiên ngừng một lát. Cô không kịp dừng lại, trực tiếp đụng lên phía sau lưng anh. Cô còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trên vai tê rần, cô bị anh đè lên vai ghì chặt vào vách tường hành lang!

Khuôn mặt tuấn nhã lạnh lùng của người đàn ông từng chút từng chút gần sát lại: “Nếu cô còn nói nhảm nữa, có tin hiện tại tôi sẽ “lên” cô luôn không?”

Đào Hương Vi hơi thở dốc. Không hiểu sao lúc này cô bị khí thế của anh làm chấn động, thậm chí còn không thể nói nổi một câu phản bác.

Anh kề mặt gần sát như vậy, hơi thở ấm áp còn phun tới mặt cô. Không biết có phải do cô đã uống quá nhiều rượu hay không, đột nhiên cô cảm thấy gương mặt nóng lên.

Hơi thở bắt đầu rối loạn, bàn tay chống trên lồng ngực anh đang muốn dùng sức đẩy anh ra, đột nhiên bên phía hành lang có một bóng người xuất hiện. Ngay sau đó, giọng nói của Phạm Văn Đồng vang lên: “Nguyễn Cao Cường, anh lại muốn làm gì Hương Vi nữa?

Lẽ nào anh còn muốn bị người nhìn thấy anh muốn quy tắc ngầm cô ấy sao?” Anh vừa nói vừa đi tới.

Đào Hương Vi triệt để tỉnh táo lại, lập tức dùng sức đẩy Nguyễn Cao Cường ra. Nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại giữ chặt cổ tay cô, không cho phép cô đi.

Đôi mắt đuôi phượng của Nguyễn Cao Cường quét về phía Phạm Văn Đồng, đáy mắt hiện lên tầng một hơi lạnh thấu xương thật mỏng, trên người càng bắn ra một loại ý lạnh bức người, có cảm giác nguy hiểm như bão tố sắp tới…