Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 704




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 704: Dự cảm xấu

Lâm Hương Giang nhìn chằm chằm nơi người nọ biến mất, trong lòng đột nhiên dâng trào dự cảm xấu.

Bóng người ban nãy rất giống Hà Tùng Nhân!

Thế nhưng rõ ràng Hà Tùng Nhân còn đang ngồi trong tù, sao anh có thể xuất hiện ở nơi này được?

Nhất định là bản thân mình hoa mắt.

“Làm sao vậy? Em đang nhìn gì vậy?” Hà Tuấn Khoa phát hiện cô đột nhiên sững sờ nhìn về một phía, cũng thuận thế nhìn sang.

Lâm Hương Giang lấy lại tinh thần, tiện đà lắc đầu: “Không sao”

Cô cưỡng ép đè nén chút bất an nơi đáy lòng kia.

Lúc này, ở biệt thự ngoại ô, Hà Hàm Bội đã bị giam ở chỗ này rất nhiều ngày.

Lúc đầu chị ta còn có thể phản kháng, đánh chửi hạ nhân đến hầu hạ chị ta ăn uống.

Nhưng trải qua mấy ngày phản kháng, chị ta phát hiện Hà Tuấn Khoa không chỉ không thả chị ta ra ngoài, ngược lại còn tăng thêm không ít người đến trông chừng chị ta. Lúc này chị ta mới yên tĩnh hơn một chút.

Hạ nhân cầm một chiếc máy vi tính đi tới trước mặt chị ta, trực tiếp khởi động máy ngay trước mặt chị ta, chuẩn bị cho chị ta xem cái gì đó.

“Các người đang làm gì vậy?” Hà Hàm Bội lạnh lùng quát hỏi.

Hôm nay tóc chị ta đã bạc hơn không ít.

Tư thái chị cả mạnh mẽ ngày xưa nay chỉ còn lại xu hướng suy tàn. Ai có thể nghĩ tới có ngày chị ta lại biến thành chán nản như vậy?

Một vệ sĩ mở miệng: “Tổng giám đốc Khoa đang tổ chức yến hội cho cô chủ nhỏ, anh ấy nói ngài cũng cùng xem, cùng chúc mừng” Cái gọi là cùng chúc mừng chính là để chị ta ngồi đây xem livestream?

Hà Hàm Bội không có tư cách cự tuyệt.

Chuyện anh tuyên bố thân phận của Gia Bảo chị ta không ý kiến, nhưng để Lâm Hương Giang làm nữ chủ nhân nhà họ Hà?

Chị ta không thể nào đồng ý.

“Tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn tới dạ hội!” Hà Hàm Bội đứng bật dậy đi tới cửa.

Vệ sĩ cản chị ta lại, lãnh khốc vô tình nói: “Ngài không thể đi ra ngoài”

“Cút ngay!” Hà Hàm Bội gầm lên với vệ sĩ.

Chị ta phải tới tiệc tối ngay bây giờ, để tất cả mọi người ở đây đều biết Lâm Hương Giang không xứng!

Vệ sĩ như bức tường người đứng ở cửa, bất luận chị ta có tức giận mắng chửi thế nào cũng không cho chị ta đi.

Hà Hàm Bội giận dữ quơ lấy bình hoa bên cạnh ném về phía đầu vệ sĩ…

Hà Tuấn Khoa mới vừa dẫn Lâm Hương Giang và con trở lại phòng khách quý, di động đặt trong túi quần rung lên. Anh lấy điện thoại di động ra nghe.

“Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Khoa, chị cả của ngài lại bắt đầu náo loạn, lần này chị ấy còn cầm bình hoa đập một vệ sĩ bị thương.” Hạ nhân gọi điện thoại báo cáo tình huống cho anh.

Hà Tuấn Khoa đã dự liệu được sau khi xem video xong chị cả sẽ có phản ứng như vậy: “Vệ sĩ bị thương nặng không?”

“Anh đã vươn tay ngăn cản, vết thương không tính là quá nghiêm trọng, chỉ có điều chị cả của ngài còn đang đòi tới tiệc tối. Chị ấy đã đánh chửi chúng tôi còn đập không ít đồ..” Bọn họ chịu trách nhiệm canh chừng Hà Hàm Bội, nhưng bọn họ không dám xuống tay với chị ta thật.

Đôi mắt ưng của Hà Tuấn Khoa trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nói cho vệ sĩ không cần khách khí với chị ta, chỉ cần không làm chị ấy bị thương là được, có thể dùng thủ đoạn cần thiết” Gặp phải tình huống như vậy, cho dù có trói chị ta lại cũng được.

“Vâng, tôi hiểu rồi” Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.