Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 703




Chương 703:

Không được đâu Sắc mặt Đào Hương Vi có chút mất tự nhiên, cô không nghĩ tới con gái lại có suy nghĩ như vậy.

Nguyễn Cao Cường cũng ngẩn ra, sau đó anh sờ sờ đầu con gái: “Ba mẹ không thể thỏa mãn yêu cầu này của con được”

“VI sao?”

“Ba có thể nhưng mẹ con sẽ không phối hợp” Anh nói như vậy không phải cố ý chĩa đầu mâu về phía cô sao?

Đào Hương Vi âm thầm liếc anh, quả nhiên anh vẫn là tên đàn ông âm hiểm nhỏ mọn!

“Mẹ, vì sao mẹ không phối hợp?” Đào Vân Nhi hỏi “Mẹ có một mình con là đủ rồi” Cho dù có cơ hội sinh con nữa, đó cũng không phải con của Nguyễn Cao Cường!

“Tổng giám đốc Cường, anh nói vậy không phải là đang lừa dối trẻ nhỏ sao? Anh biết rõ hiện tại Vi Vi đã không còn liên quan gì tới anh nữa” Phạm Văn Đồng thình lình chen vào một câu.

Quả nhiên, lời của anh khiến Vân Nhi quan tâm cực kỳ, cô bé lập tức nhìn ba mẹ: “Cái gì gọi là hai người không còn quan hệ?”

“Chuyện này phải hỏi mẹ con” Nguyễn Cao Cường trực tiếp đẩy vấn đề cho Đào Hương Vi.

Đào Hương Vi có chút đau đầu. Tuy rằng sở dĩ Phạm Văn Đồng nói như vậy cũng là vì bảo vệ cô, nhưng có mấy lời không thế nói ngay trước mặt con nhỏ được.

Lúc này cô thật khó có thể giải thích với Vân Nhi.

“Hai người vừa vào đã nói không ngừng, đến cùng có phải hai người không thật lòng đến chúc mừng không?” Lâm Hương Giang đúng lúc lên tiếng.

Cô không muốn xem màn kịch giữa ba người bọn họ nữa.

“Vân Nhị, chị tới đây” Lâm Thanh Dương chủ động dụ Đào Vân Nhi rời đi.

Đào Hương Vi thâm thở ra một hơi. Có lẽ cô nên tìm thời gian nói cho con gái chuyện giữa cô và Nguyễn Cao Cường.

Trong lúc nói chuyện, Hà Tuấn Khoa đi đến. Cuối cùng cũng sắp xếp xong chuyện bên ngoài, anh tới đón hai mẹ con đi ra.

Tiệc tối chính thức bắt đầu. Hà Tuấn Khoa dẫn theo Lâm Hương Giang và hai đứa con lên đài, thoạt nhìn rõ là một nhà bốn người rất hạnh phúc.

“Chào mừng mọi người tới tham gia tiệc tối đêm nay. Hôm nay tôi có hai chuyện muốn tuyên bố với mọi người” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa nghe rất bình tĩnh trầm ổn, nhưng khó có thể che giấu vẻ kiêu ngạo.

“Đầu tiên, tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện, tôi và vợ tôi đã có con gái, cô bé là công chúa nhỏ nhà họ Hà chúng tôi”

Dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng chúc phúc.

“Đúng rồi, đây là con lớn nhất của chúng tôi” Hà Tuấn Khoa lại nói ra một câu đơn giản như vậy, xem như giới thiệu Lâm Thanh Dương Lâm Thanh Dương chợt cảm thấy bản thân mình bị thờ ơ một cách nghiêm trọng, ba quá thiên vị đi!

Văn là Lâm Hương Giang nhận ra được con trai không vui vẻ lắm, bèn đưa tay kéo con trai đến trước mặt, sau đó giao Gia Bảo trong ngực cho cậu bé ôm.

Lâm Thanh Dương ôm em gái, chỉ nháy mắt đã cảm thấy mình nên dành hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian cho em gái. Mình có gì mà phải đành hanh với em đâu?

“Còn chuyện thứ hai…” Hà Tuấn Khoa lại mở miệng lần nữa. Anh đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ bên cạnh, giọng nói trâm thấp chậm rãi vang lên: “Tôi tuyên bố, từ nay về sau, nữ chủ nhân nhà họ Hà chính là vợ của tôi, Lâm Hương Giang…”

Lâm Hương Giang bất ngờ nhìn về phía anh, có cần phải cố ý công bố chuyện này ra ngoài như vậy không?

Không phải là cô suy tính quá nhiều, tiếng vỗ tay như sấm dậy dưới đài để cô hiểu rõ dụng ý của anh. Chỉ khi làm như vậy, sau này mấy trưởng bối nhà họ Hà mới có thể khách khí với cô một chút.

“Trên sân khấu một nhà bốn người nhận lấy lời chúc phúc của mọi người. Dưới đài, trong một nơi hẻo lánh có một người lặng yên xoay người rời đi, trên mặt anh mang theo ý cười lạnh lẽo nào đó.

Lúc này Lâm Hương Giang rất vui vẻ. Cô lơ đãng đảo tròng mắt, thấy được một bóng người quen thuộc biến mất ở góc sảnh yến hội, nụ cười bên môi lập tức cứng đờ.