Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 682




Chương 682: Có nên xét nghiệm huyết thống không?

“Anh thực sự sẽ nhốt chị ta ở đây thật sao?” Ngồi trong xe trên đường trở về, Hương Giang không nhẫn nại được mà hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh.

Trong ánh mắt diều hâu của Hà Tuấn Khoa ẩn giấu sự lạnh lùng nào đó, anh nhìn về phía cô đang ôm Bé con trong lòng, giọng nói trầm thấp: “Cũng không hẳn là nhốt, chỉ là để cho chị ấy ở một nơi nào đó để có thể tỉnh táo lại, cũng là để đề phòng chị ấy lại làm gì đó với Bé con nữa.”

Hương Giang nghe thấy thế thì cũng nhìn về đứa con nít đang ôm trong lòng, con bé vừa khóc lóc làm loạn một phen, bây giờ đã mệt nhoài và đang nằm ngủ.

“Trên khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh của cô gái nhỏ còn đang ngân ngấn chút lệ, Hương Giang nhẹ nhàng lau giúp cô bé: “Anh nói đúng, không thể để chị ta trốn thoát được, ai mà biết được chị ta lại làm chuyện gì để hại người nữa?”

Nếu như có thể giam cầm Hà Hàm Bội như thế, khiến cho chị ta cảm thấy mất tự do, cũng đã là sự trừng phạt đau đớn nhất đối với chị ta rồi.

Huống chỉ là Hà Tuấn Khoa còn lấy lại chức vị chủ tịch của chị ta, từ nay về sau, cho dù là nhà họ Hà hay là công ty thì cũng chỉ còn có mình anh có quyền quyết định.

Trở về nhà họ Hà, Hương Giang giao đứa nhỏ cho người trông trẻ để cho cô bé này ăn uống chút.

Trên đường về nhà, bọn họ cũng đã kiểm tra sơ qua xem Hà Hàm Bội có làm gì Bé con không, thì trên người cô bé không có một vết thương nào.

Trở về nơi chốn quen thuộc, cuối cùng thì tâm tình Bé con cũng đã ổn định trở lại, sau khi người trông trẻ đút cho cô bé ăn, cô bé đã tỉnh nghịch trở lại, cô bé vẫn luôn cười với Hương Giang, còn gọi cô: “Mẹ mẹ… mẹ mẹ…”

Không biết vì sao mà khi Hương Giang nghe được những lời này của Bé con thì trong lòng không khỏi xúc động, cảm giác này thật giống như lần đầu tiên được nghe tiếng con mình gọi mẹ vậy.

“Bé con thật là láu linh quá” Cô không thể kiềm chế được mà hôn một cái lên gò má cô gái nhỏ.

€ô gái nhỏ vươn cánh tay nhỏ xíu ra ôm lấy cô, Hương Giang cũng đành phải ôm lại.

Hà Tuấn Khoa nhìn thấy hai người họ hòa thuận với nhau như vậy thì trên trán khẽ nhăn lại.

Thái độ của Bé con đối với Hương Giang và Nguyệt Hương hoàn toàn khác nhau, cô bé vẫn luôn cự tuyệt Nguyệt Hương, không cho Nguyệt Hương đến gần.

Bây giờ ngẫm lại, có thể là cô bé có linh cảm rằng Nguyệt Hương không phải là mẹ ruột của mình.

Nhưng cô bé lại đối xử với Hương Giang như vậy.

Hà Tuấn Khoa trầm ngâm nhìn hai người họ, cũng không giống thái độ của Bé con đối xử với anh, cô bé đã nhận anh là ba.

Hương Giang quay đầu lại, thấy người đàn ông ấy đang cứng đờ người, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại trưng ra vẻ mặt này?”

Bỗng nhiên anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nói: ‘Hương Giang, sao em và Bé con không thử làm xét nghiệm quan hệ huyết thống thứ đi”

Lâm Hương Giang bình tĩnh hình anh, thật đáng ngạc nhiên khi anh lại có những suy nghĩ như thế này: “Tại sao chứ? Không phải là anh đang nghĩ em là mẹ của cô bé này đấy chứ?”

Ngược lại thì cô vẫn luôn mong Bé con là con gái của mình, nhưng con gái của cô rõ ràng là không thể giữ lại được mà…

“Anh không chắc, nhưng anh nghĩ con bé là con gái của anh và em” Anh có niềm tin mãnh liệt vào suy nghĩ này.

Hương Giang cúi đầu nhìn Bé con đang rất dựa dẫm vào người mình, bỗng nhiên tâm tư lại rối loạn một chút, Bé con là con gái của cô sao?

Không… Làm sao có thể?

“Em không muốn làm xét nghiệm đâu” Cô từ chối trong vô thức, sắc mặt cũng tối sầm lại.

Thật ra Hà Tuấn Khoa hiểu được hết lý do tại sao cô từ chối. Anh nắm hai vai cô, để cho cô đối mặt với mình: “Anh biết em sợ phải thất vọng, nhưng nếu đi thẩm định, ít nhất… vẫn có một nửa cơ hội để chứng minh rằng con bé là con của chúng ta”

Cô vẫn chưa quên được cái cảm giác mất đi đứa con gái, đó là vết thương sâu trong tim cô và không bao giờ lành.

Cho nên anh không dám tùy tiện nhắc đến vấn đề này, cũng không dám nghĩ đến bất cứ chuyện gì về đứa con gái Cũng giống như bây giờ, cô rút lui trước, không dám đụng chạm đến, sợ lại thất vọng rồi đau khổ.

“Em không, em không muốn làm xét nghiệm đâu” Cô vẫn tiếp tục lắc đầu từ chối như trước.

Đôi tay Hà Tuấn Khoa nắm lấy cảm cô, để cho cô phải nhìn anh trực diện không thể trốn tránh được: “Hương Giang, em không muốn con bé là con của chúng ta sao?”

Trái tim của cô cuối cùng cũng cảm thấy rung động một chút: “Hy vọng của em thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ lại lừa mình dối người, con bé sẽ trở thành đứa con gái mà em đã không giữ được hay sao?”