Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 62




Chương 62: Hôn chồng mình không phạm pháp

*Tổng giám đốc Hà, anh…” Cô căng thẳng đến mức trái tim sắp muốn nhảy ra ngoài.

Hắn đột nhiên áp lại gần làm cho cô ngửi được hơi thở nguy hiểm, nhất là thấy tia sáng khiếp người trong ánh mắt đen thăm thảm kia, nhịp tim vất vả lắm mới bình ổn lại bắt đầu tăng tốc đập loạn lên.

Hà Tuấn Khoa nghiêm túc nhìn cô đây chăm chú, không nhanh không chậm nói: “Ví dụ như… Hôn tôi một chút.”

Hôn… Hôn hẳn?

Lâm Hương Giang cảm giác máu trong người như ngừng chảy, hắn đang đòi hôn sao?

Cô gắng gượng cong đôi môi lên nở một nụ cười: “Cái này… Không tốt lắm thì phải? Nơi này là phòng làm việc”

“Cho nên tôi mới bảo em hôn một cái, không bảo em làm những thứ khác. Không biết vì sao, mỗi lần hẳn thấy dáng vẻ cô căng thẳng đến mặt đỏ tới tận mang tai thì cảm thấy rất thú vị.

Da mặt người phụ nữ này sao lại mỏng như vậy chứ? Một câu nói thôi cũng khiến cô đỏ mặt?

Da đầu Lâm Hương Giang tê dại, ý của hắn là nếu như cô không hôn thì hắn sẽ còn bắt cô làm những thứ khác?

Dĩ nhiên, cô không thể không biết xấu hổ mà hỏi hẳn ‘những thứ khác’ là cái gì.

Nhìn bộ dạng kia của hắn, cô không hôn thì hẳn sẽ không buông ra?

Cô hít sâu một hơi, hôn thì hôn, hôn chồng mình cũng không phạm pháp!

Cô nhằm mắt lại nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, lúc mở mắt ra cũng không dám nhìn hän: “Được chưa?”

Người đàn ông khẽ nhấc hàng lông mi dài lên: “Chưa được.”

Lâm Hương Giang kinh ngạc ngước mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Làm sao chưa được?

Không phải anh nói hôn một cái sao?” Chẳng lẽ hắn muốn lật lọng?

Ánh mắt của người đàn ông khóa chặt cô, ngón tay thon dài chạm lên môi cô một cái: “Hôn chỗ này”

Lâm Hương Giang lập tức trợn tròn mắt, cái này còn gọi là hôn gì? Đó không phải là hôn môi sao?

Mặt cô bắt đầu nóng lên, người đàn ông này hết lần này tới lần khác còn cố ý dùng ánh mắt bức bách người khác ấy nhìn cô, chờ cô hành động.

Thấy cô chậm chạp không hành động, Hà Tuấn Khoa cười lạnh một tiếng: “Xem ra em chỉ là ngoài miệng nói cảm ơn tôi chứ trong lòng không có một chút thành ý nào…”

Hản còn chưa nói dứt lời thì môi đột nhiên bị một cái miệng nhỏ nhắn mềm mại chặn lại Lâm Hương Giang bất chấp tất cả mà hôn lên môi hắn!

Cô không muốn bị hẳn nói là không có thành ý, trong giây phút đầu óc nóng lên lập tức chủ động hôn hẳn, chờ đến khi cô tỉnh táo lại mới phát hiện mình đang làm gì, ngay sau đó mặt cô đỏ bừng cả lên.

Môi của cô dán lên môi của hắn, hơi thở hòa vào nhau, cô thật sự sắp điên rồi! Một giây sau, cô muốn rút lui.

Ngay khi cô muốn rời đi, bàn tay của người đàn ông đã giữ chặt ót cô lại, môi của hắn cũng áp tới hết lần này đến lần khác, đổi bị động thành chủ động!

“Ưm..” Trong lòng Lâm Hương Giang căng thẳng, tay nằm chặt áo sơ mi trước ngực hắn.

Không phải nói hôn một chút mà thôi sao?

Mười phút sau, Lâm Hương Giang đỏ mặt, che miệng từ trong phòng tổng giám đốc chạy ra ngoài, cô cúi đầu không dám nhìn người, nhanh chóng chạy về phía thang máy.

Hành động này làm cho thư ký bên ngoài phòng làm việc thấy vậy cũng thầm kinh hãi, nhất định cô đã bị chửi rất thảm rồi, tổng giám đốc Hà nghiêm khắc vô cùng đáng sợi Trong thang máy, thông qua vách thang máy Lâm Hương Giang thấy môi mình sưng đỏ một cách khả nghị, với bộ dạng này của cô làm sao về phòng làm việc được đây?

Sau khi Lâm Hương Giang trở lại phòng làm việc, cả ngày đều làm lại bản vẽ thiết kế, đến lúc tan làm, cô còn chưa hoàn thành, chỉ có thể làm thêm giờ.

Các đồng nghiệp lục tục đi về, Lâm Hương Giang còn đang vùi đầu công việc, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống, Hà Tùng Nhân bưng một ly cà phê nóng vừa mới pha xong từ phòng trà nước đi ra, bước thẳng về phía cô.

Lâm Hương Giang hơi khát, lúc này mới phát hiện ly nước đã hết nước rồi, cô bèn cầm ly lên muốn đi rót nước, nhưng cô vừa đứng lên thì đúng lúc đụng phải Hà Tùng Nhân đang ở trước mặt!

“AI” Lâm Hương Giang kinh ngạc kêu thành tiếng.

Ly cà phê nóng trong lay Hà Tùng Nhân bị va chạm nên đổ xuống, nước nóng bắn lên tay cô!

Hà Tùng Nhân cũng bối rối, thấy tay cô bị nước nóng làm cho sưng lên, hắn ta lập tức nảm lấy cổ tay cô kéo cô bước nhanh vào phòng trà nước, mở vòi nước, dùng nước lạnh cọ rửa bàn tay bị phỏng của cô.

Lâm Hương Giang tức giận trừng hẳn ta: “Anh cố ý?”

Hà Tùng Nhân chuyên chú nhìn bàn tay bị phỏng của cô, lãnh đạm nói: “Tôi còn chưa độc ác như vậy đâu”

“Vậy sao anh không đi? Còn bưng cà phê đứng phía sau tôi?’ Lâm Hương Giang càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.

“Tôi thấy cô làm thêm giờ vất vả nên pha cho cô một ly cà phê.”

Lâm Hương Giang cười lạnh một tiếng, dùng dằng muốn tút tay về: “Không cần anh giả mù sa mưa, tôi thấy là anh vẫn còn suy nghĩ muốn phá bản vẽ thiết kế của tôi thì có!”

Hà Tùng Nhân giống như là không nghe thấy lời của cô, hắn ta đóng vòi nước lại, lấy thuốc từ trong hộp y tế ra bôi thuốc cho cô.

Hãn ta làm tất cả những việc này rất thành thạo, nhưng lại càng khiến cho Lâm Hương Giang kháng cự hẳn.

“Hà Tùng Nhân, anh là trưởng phòng phòng thiết kế, đừng tưởng rằng bản vẽ thiết kế xảy ra chuyện thì anh không có trách nhiệm!” Cô nhấn mạnh, nói xong đưa tay muốn giành lấy hộp thuốc.

Hà Tùng Nhân tránh tay cô, lần này nhìn về phía cô: “Đừng động, nếu không vết thương sẽ nặng thêm, cô đừng tìm tôi bắt tôi chịu trách nhiệm” Hắn ta vẫn tỏ ra coi thường vấn đề bản vẽ.

Nghe xem hẳn ta đang nói lời vô liêm sỉ gì đây? Hóa ra là không muốn chịu trách nhiệm!

“Nếu quả thật trở nặng thì anh đừng nghĩ chối bỏ tiền thuốc thang” Cô sẽ không để hẳn †a được lợi.

Động tác của Hà Tùng Nhân dừng lại một chút: “Cho nên cô đừng lộn xôn” Hẳn ta nói xong lại tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Lâm Hương Giang muốn nhịn đau, nhưng mu bàn tay sưng đỏ một mảng lớn, quả thực.

không nhịn được, cô đau đến mức kêu thành tiếng: “Anh nhẹ một chút!”

Hà Tuấn Khoa đi tới phòng thiết kế, hẳn không nghĩ tới mình lại thấy cảnh này ở phòng trà nước, Lâm Hương Giang và Hà Tùng Nhân ở chung một chỗ, hai người đứng rất gần nhau, Hà Tùng Nhân đang nắm tay cô.

Sắc mặt của hắn lập tức thay đối, trong ánh mắt âm u đều là vẻ lạnh lùng.

“Hai người đang làm gì đó?” Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng trà nước, lạnh lùng nhìn hai người.

Lâm Hương Giang đưa lưng về phía cửa, nghe được tiếng nói lạnh lùng của hắn, thần kinh giật mình, cô chợt quay đầu, nhìn thấy Hà Tuấn Khoa đứng ở nơi đó với gương mặt lạnh như sương.

“Tổng… Tổng giám đốc Hà?” Bị ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao mà tim cô lại đập nhanh hơn, theo bản năng rút tay mình về nhưng lại quên mất tay mình đang bị thương, lần này đau đến mức khiến cô nhăn mặt kêu một tiếng Hà Tùng Nhân thấy Hà Tuấn Khoa xuất hiện thì không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn giễu cợt cô: “Kêu cô đừng lộn xộn, bây giờ biết đau chưa?”

Lâm Hương Giang tức giận trừng hắn ta một cái: “Còn không phải là bởi vì anh! Nếu như bàn tay này của tôi mà có làm sao thì anh cứ chờ chịu trách nhiệm đi!”

“Được thôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”

Hắn ta cười híp mắt tiếp lời.

Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy nụ cười lúc này của hắn ta rất ngứa đòn!

Cô không để ý đến hắn ta nữa mà xoay người đi về phía Hà Tuấn Khoa, giải thích: “Tay tôi bị cà phê nóng làm phỏng, vừa rồi anh ta mới bôi thuốc giúp tôi”

Hà Tuấn Khoa quả thật nhìn thấy mu bàn tay của cô sưng đỏ đáng sợ, hắn nhíu mày hỏi: “Làm sao lại bất cẩn như vậy?”

Hà Tùng Nhân cướp lời: “Là cháu sai, cháu không nên bưng cà phê nóng đứng ở phía sau cô ấy”

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng liếc hẳn ta một cái, tầm mắt trở lại trên tay Lâm Hương Giang, hẳn không nói một lời nằm cổ tay cô kéo đi.

“Tổng giám đốc Hà?” Cô bối rối đi theo hắn.

Hà Tuấn Khoa kéo cô về vị trí làm việc: “Thu dọn đồ của em, về nhà”

“Nhưng tôi còn chưa làm xong bản vẽ thiết kế”

“Mang theo máy tính xách tay về nhà làm”

Cô nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của người đàn ông, vẻ mặt hắn trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại không có chút nhiệt độ, cô cảm thấy cảm xúc của hẳn không được bình thường.

Cô vội vàng thu dọn đồ của mình, cầm túi xách, ôm máy vi tính, cong môi cười với hắn: “Có thể đi rồi”

Bàn tay của người đàn ông lại nắm lấy cổ tay cô, mặt không biểu cảm dẫn cô rời đi.