Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 541




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 541: Hận muốn anh ta chết đi

Hàn Vân Huệ không phải muốn cố ý đả kích anh ta, nhưng lấy hành vi cặn bã lúc trước của anh ta, đối lại là bà ta cũng sẽ không muốn kết hôn với anh ta.

“Mẹ cũng đã thay con nói mấy lời tốt cho con với Kiều Liên rồi, nhưng con bé vẫn không chịu tha thứ cho con, thái độ rất là kiên quyết, không có khả năng kết hôn với con, nếu con không muốn độc thân cả đời thì kiếm một người phụ nữ khác mà kết hôn đi” Hàn Vân Huệ đã không còn ôm hy vọng gì về chuyện của anh ta và Hoàng Kiều Liên nữa.

“Ai bảo mẹ đi nói tốt thay con? Tại sao mẹ lại có thể nhiều chuyện như vậy?” Nguyễn Cao Diệp không nhịn được một câu, sau đó cầm lấy chìa khóa xe muốn đi ra khỏi nhà.

“Con định đi đâu đó?” Hàn Vân Huệ lập tức hỏi, sợ anh ta lại đi gây chuyện.

“Đi tìm cô ấy, chuyện của con để chính con giải quyết, hy vọng mẹ đừng nhúng tay vào!”

Nguyễn Cao Diệp nghe nói Hoàng Kiều Liên muốn đi, trong lòng anh ta rất gấp gáp.

Có lẽ anh ta không nên không đi gặp cô ấy, cho dù cô ấy có tức giận và chán ghét anh ta, anh †a cũng nên đi chăm sóc cô ấy thay vì để cô ấy nén sự tức giận ở trong lòng.

Chỉ là khi anh ta đến chỗ ở của Hoàng Kiều Liên thì nhận được tịn cô ấy đã bán căn hộ, chuyển đến chỗ khác rồi.

Nhân viên phòng môi giới nói cô ấy kéo va li hành lý đến sân bay, có lẽ là chuyến bay sắp khởi hành rồi Trái tim Nguyễn Cao Diệp thắt chặt lại, vội vàng lái xe đuổi tới sân bay, suốt quãng đường anh ta lái xe như bay, thậm chí còn vượt mấy cái cột đèn xanh đèn đỏ.

Anh ta gọi điện cho cô nhưng biến thành số trống!

Cô khóa sim, bán căn hộ đi, đây là hoàn toàn muốn cắt đứt quan hệ với anh ta sao?

Không, không có sự đồng ý của anh ta, tại sao cô ấy có thể làm vậy!

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi sẽ hoàn toàn mất đi cô.

Phía trước lại là đèn xanh đèn đỏ, anh ta lại không quan tâm mà vượt tiếp…

“Rầm!” Xe của anh ta va chạm với một chiếc xe khác đang chạy tới!

Nguyễn Cao Diêp cảm qiác cả người bỉ hất tung lên, sau đó va chạm với lại kính xe, xe của anh ta bị hất văng ra mặt đất!

Anh ta bị kẹt trong xe, máu từ đầu chảy xuống che khuất ánh mất của anh ta, cả thế giới của anh †a biến thành một màu đỏ.

“Kiều Liên, đừng đi…” Trước khi mất ý thức, trong miệng anh ta vẫn nhẩm tên của cô.

Hoàng Kiều Liên đứng ở sảnh sân bay một lúc mới đi đăng ký, chuẩn bị rời khỏi đây, trong lòng cô không có bất kỳ lưu luyến gì cả, chỉ là trong tìm có một khoảng rỗng, Cô đã đổi số điện thoại mới, chỉ có Lâm Hương Giang biết, cô nói lời tạm biệt với Lâm Hương Giang.

Trên đài phát thanh thông báo răng chuyến bay của cô sắp khỏi hành, cô đứng lên, không hiểu sao lại quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, người đến người đi, không có một khuôn mặt cô quen thuộc.

Thật là kỳ lạ, cô muốn nhìn thấy ai?

Không phải tự mình cô muốn yên tĩnh một mình rời đi sao?

Chẳng lẽ, cô còn đang suy nghĩ là Nguyễn Cao Diệp sẽ xuất hiện?

Không, cô chán ghét anh ta như thế, cũng đã hạ quyết tâm sẽ không gặp lại anh ta, tốt nhất là anh ta đừng có đến.

Cô đang kéo hành lý chuẩn bị đi thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là điện thoại của Lâm Hương Giang.

“Sao vậy? không nỡ rời xa tớ sao? Không phải tớ đã tạm biệt cậu rồi sao?” Hoàng Kiều Liên vừa nhận điện thoại đã trêu chọc.

“Kiều Liên, không xong rồi, xảy ra chuyện Giọng nói của Lâm Hương Giang có chút gấp gáp, cô biết Hoàng Kiều Liên vẫn chưa tha thứ cho.

Nguyễn Cao Diệp, nhưng chuyện này vẫn phải nói cho cô ấy biết.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Nguyễn Cao Diệp… Anh ta xảy ra tai nạn giao thông trên đường đến sân bay, tình huống rất nghiêm trọng” Lâm Hương Giang vừa nhận được tin tức đã lập tức gọi điện ngay cho Hoàng Kiều Liên.

Hoàng Kiều Liên giật mình, Nguyễn Cao Diệp xảy ra tai nạn giao thông? Còn trên đường đến sân bay?

Tại sao anh ta lại đến sân bay? Để tiễn cô ấy sao?

Cô ấy lựa chọn không tin: “Có phải cậu bị anh †a mua chuộc, cố ý nói những lời này để giữa tớ ở lại không?”

“Tớ thề với trời, tớ không hề lừa cậu, hiện tại anh ta đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, một lát nữa tớ cũng sẽ đến bệnh viện thăm anh ta, nếu như cậu không muốn đến gặp anh ta thì có thể đi, đến lúc đó tớ sẽ nói tình hình của anh ta cho cậu, chỉ là… Tớ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như đây là lần cuối cùng của anh ta Lâm Hương Giang không tiếp tục nói hết, nhưng Hoàng Kiều Liên đã hiểu ý của cô.

“Anh ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến tớ” Hoàng Kiều Liên ngắt máy.

Cô ấy quả thực nghĩ như vậy, kéo hành lý muốn rời đi, mặc kệ Nguyên Cao Diệp chết hay sống cũng không muốn gặp anh ta lần cuối.

Chỉ là càng đi bước chân của cô ấy càng chậm lại, nhỡ đâu lần này anh ta thực sự mất mạn: Nếu như anh ta chết như vậy, có phải cô sẽ có thể tha thứ cho anh ta?

Cô thật sự hận đến mức muốn anh ta chết đi sao?

nhưng cho dù nó có tội thì cũng không đáng tội chết.

Nếu không có nó, dì thực sự không sống nổi: Nửa đời trước bà ta nhắn nhịn sống tạm bợ, không phải bởi vì anh ta thì vì ai?

Không có anh ta ở đây, trụ cột Thanh Dương của bà ta cũng sụp đổ, bà ta có ở lại nhà họ Nguyễn cũng không có ý nghĩa gì.

“Di đừng nóng vội, không phải bác sĩ vẫn đang cứu chữa hay sao? Dì phải tin tưởng là anh †a không có việc gì”

“Cháu không biết bộ dạng lúc nó được đưa đến đây trông như thế nào đâu, nếu cháu mà nhìn thấy..” Hàn Vân Huệ nghĩ đến cảnh tượng sau vụ †ai nạn xe cộ của Nguyễn Cao Cường Diệp, trái tim bà ta đau rút từng cơn Lúc Hoàng Kiều Liên đến, Hàn Vân Huệ vẫn còn đang khóc thút thít Lâm Hương Giang thấy cô ấy kéo theo va li hành lý đi đến, xem ra là không có ý định đi.

“Anh ta thực sự bị tai nạn giao thông sao?”

Đến bây giờ Hoàng Kiều Liên vẫn không thể tin được.

Hàn Vân Huệ nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, cảm xúc của bà ta đột nhiên sụp đổ khiến bà ta bộc phát: “Cô đang nói cái gì vậy? Cô đang ước gì nó xảy ra tai nạn xe cộ đúng không? Tất cả là tại cô, nó vì muốn đi đến sân bay ngăn cản cô cho nên mới vượt đèn đỏ, dẫn đến xảy ra tai nạn xe cộ! Bây giờ nó đang nằm ở trong kia nửa sống nửa chết, vô hài lòng chưa?

Hàn Vân Huệ tức đến không thở được.

Lúc này cửa phòng cấp cứu được mở ra, một y tá vội vàng đi ra, mọi người thấy vậy thì đều vây quanh y tá đó.

“Y tá, con của tôi thế nào rồi?” Hàn Vân Huệ lo lắng hỏi “Vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, chúng tôi đang điều kho máu mang máu đến truyền cho bệnh nhân, tuy nhiên các người cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, có khả năng cứu chữa không thành công” Y tá nói “Cái gì?” Hàn Vân Huệ nghe vậy thì đầu óc lập tức trở nên quay cuồng, đến cả đứng cũng không đến nỗi đứng vững, Lâm Hương Giang vội vàng đỡ lấy bà ta.

Mới vừa rồi Hàn Vân Huệ còn có thể giả vờ bình tĩnh, giờ phút này cô ấy cũng hoảng sợ.