Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 538




Chương 538: Trúng độc của anh ta

Nguyễn Cao Cường không rời đi, chỉ bảo người đưa quần áo sạch đến đây, anh ta trực tiếp †âm rửa trong phòng tắm của phòng bệnh, thay quần áo mới là tính là xong chuyện.

Nhưng mà anh ta lại rất chú trọng hình tượng của mình, rất nhiều ngày rồi anh ta chưa cạo râu, giờ lại khôi phục lại bộ dạng tuấn tú, trừ đôi mắt tràn đầy tơ máu nói rõ anh ta bị mất ngủ rất nghiêm trọng.

Cho dù là như vậy, thì tâm tư của anh ta đều ở chỗ Đào Hương Vị, vì vậy anh ta sẽ không thể rời đi.

Đào Hương Vi cũng rất hiểu tính cách của anh ta, anh ta không chịu nghỉ ngơi thì cô ta sẽ không khuyên, huống hồ giờ cô ta nói nhiều hơn mấy câu liền thấy mệt rồi Cuối cùng thì Nguyên Cao Cường vần bảo người chuẩn bị bữa ăn bồi bổ cho co ta.

“Ăn ít đồ đi, được không?” Thái độ bây giờ của anh ta thực sự là quá tốt rồi, tốt đến nỗi cô ta khó mà từ chối được.

‘Sau khi Đào Hương Vì yên lặng mà nhìn thẳng vào anh ta mấy giây, mới phun ra một chứ: “Được.”

Người đàn ông nghe thấy vậy, khóe miệng lại giơ lên thành một đường con, đẹp đến nỗi làm cho người khác mê say.

Anh ta chỉnh cho giường thắng lên, để cho cô †a nửa năm cho thuận tiện ăn cơm, anh ta bưng bát lên, muốn tự mình đút cho cô ta.

Tôi tự làm..” Cô ta vừa giơ tay lên liền cảm thấy sau lưng đau nhức.

“Giờ cô không thể cử động được, đừng có cưỡng ép nữa” Nhìn thấy cô ra đau đến nhíu mày, anh ta liền nhắc nhở, “Nào, há miệng” Anh ta dùng thìa đút cháo dinh dưỡng đến bên miệng cô ta.

Đào Hương Vỉ nhìn anh ta một chút mới mở miệng ra ăn, chuyện này thực sự là cảm thấy quá kỳ lạ rồi, cô ta tuyệt đối không thể ngờ được, sẽ có một ngày anh ta sẽ chăm sóc cô ta như thế này.

Người đàn ông vô cùng kiên nhẫn và cẩn thận, đưa từng thìa chái ấm áp vào miệng cô ta.

Không ai nói gì, trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trong, chiếc sáng khắp không gian, đột nhiên cô †a nhớ ra, anh ta cũng không phải là chưa từng chăm sóc cô ta như vậy.

Đó đã là một chuyện rất xa rất xa trước đây rồi, lâu đến mức cô ta quên mất rồi.

Lần đó là khi bọn họ đang yêu đương lúc đại học, có một lần cô ta mắc mưa bị cảm, nằm ở ký túc xá một ngày, cả người đều vô cùng khó chịu, không có hứng ăn, không thế ăn được gì hết, Cô ta cũng không biết làm sao mà anh ta có thể vào phòng ký túc xá của cô ta, trong tay còn mang theo hộp giữ nhiệt Bạn cùng phòng đều đi học rồi, trong phòng ký túc xá chỉ có một mình cô ta ngủ đến mơ màng, lúc anh ta gõ cửa phòng cô ta, cô ta còn cho rằng là bạn cùng phòng về rồi.

Cô ta mở mặt nhìn khuôn mặt tấn tú của anh †a, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy quan tâm: “Vi Vị, mau dậy đi, anh đưa đồ ăn đến cho em này.”

“Sao…sao anh lại đến được?” Cô ta rất kinh ngạc nhưng cũng vui mừng.

“Em ốm rồi, còn không ăn cái gì, anh không đến mà được sao?” Anh ta nhíu chặt mày nói.

“Em là hỏi sao anh lại có thể vào ký túc xá nữa được?”

“Anh nói với cô quản lý ký túc là bạn gái anh bị ốm không ăn được gì, anh đưa đồ ăn đến cho em, cô ấy liền để tôi lên đây”

“Anh nói thế thật sao?”

“Có vấn đề gì sao?” Anh ta mở hộp giữ nhiệt ra, múc cháo nóng từ trong đó ra bát.

Đào Hương Vi có chút ngại, cứ cảm thấy trở thành bạn gái của anh ta là có lợi rất lớn, dù sao anh ta thực sự rất ưu tú, còn rất đẹp trai, học hành tốt, gia đình cũng không tồi.

Mà cô ta chỉ là một cô gái bình thường, cô ta cũng không rõ là anh ta nhìn trúng điểm nào ở cô †a vậy?

“Nào, ăn đi” Anh ta tự tay múc cháo đút cho cô ta, hình tượng một người bạn trai vô cùng có trách nhiệm.

“Em tự làm được” Cô ta đưa tay ra muốn lấy thìa, anh ta lại không cho.

“Em ốm rồi, anh là bạn trai em, nên chăm sóc em”

Cô ta cười cười, trong mắt tràn đầy ngọt ngào, ngoan ngoãn mà há miệng để cho anh ta đút, ăn được một miếng liền kinh ngạc: “Oa, hương vị của cháo này cũng quá ngon rồi đấy?

Đừng nói với em là anh nấu đấy?”

“Là anh bảo đầu bếp trong nhà nấu dây” Anh †a nói thật “Hả? Đầu bếp trong nhà anh? Vậy thì không phải là người nhà anh biết…”

Sự tồn tại của cô ta rồi sao?

“Yên tâm đi, anh không gật đầu, thì đầu bếp.

không dám nói linh tỉnh đâu” Anh ta cũng không muốn tình cảm của bọn họ bị người nhà làm phiền Đào Hương Vi thở phào một hơi: “Vậy thì tốt”

Anh ta nhíu mày: “Sao vậy? Làm bạn gái của anh làm cô áp lực lớn vậy sao?”

“Đúng là có một chút.

“Đồ ngốc này, tự tin vào mình một chút” Anh †a nói xong còn đưa tay búng lên chiếc mũi thanh tú của cô ta, trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh.

Đào Hương Vi cảm thấy được đây là ngày đẹp nhất, bộ dạng anh ta đút cháo cho cô ăn vô cùng dịu dàng, thế nên lúc đó cô ta thầm nghĩ trong lòng, nhất định cô ta phải gả cho anh ta, trở thành vợ của anh ta.

Có lẽ cứ như vậy trúng độc của anh ta, đến sau này, anh ta làm cô ta tổn thương sâu sắc như: vậy, cô ta vẫn kiên quyết sinh đứa con của anh ta Nghĩ một hồi, ánh mắt của cô ta đã ươn ướt Nguyễn Cao Cường thấy đột nhiên đôi mắt cô không hề nghi ngờ.

“Bị bỏng rồi hả?” Anh ta thử nhiệt độ: “Cũng không tính là nóng mà?”

Đào Hương Vì nhìn anh ta, đột nhiên nói: “Không muốn ăn nữa”

Đột nhiên không có hứng ăn nữa.

“Không ăn thêm chút nữa à?” Anh ta nhìn cháo trong bát, cô ta mới ăn được mấy miếng mà thôi.

Đào Hương Vi vẫn lắc đầu, có lẽ là nhớ lại, trong lòng có chút buồn bực.

Lúc này cánh cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, trợ lý Phương Thảo vui vẻ mà chạy vào: “Chị Vị, chị thực sự tỉnh rồi! Quá tốt rồi quá tốt rồi cứ nói rồi lại khóc.

“Chị Ví, chị không biết là mấy ngày nay em lo sắp chết luôn rồi, chị hôn mê cũng đã được mười ngày rồi, những người phóng viên bên ngoài đều ăn bánh bao máu người rồi, chị không biết là bọn họ ác độc thế nào đâu, nói là chỉ sợ chị không thể tỉnh được mà biến thành người thực vậy..”

“Lát nữa em phải nói với bọn họ, chị đã tỉnh rồi, tuyên bố cho cả thế giới này biết là chị vẫn đang yên ổn!” Phương Thảo vừa lau nước mắt vừa nói.

Đào Hương Vi nhìn thấy cô ấy xúc động như vậy, muốn chen vào một câu cũng khó, nhìn thấy cô ấy vừa khóc vừa cười, có chút bưồn cười mà lắc đầu “Chị hôn mê mười ngày rồi sao?” Đào Hương Vi có chút kinh ngạc, không ngờ được lại nghiêm trọng như vậy, vì vậy mười ngày này Nguyễn Cao Cường đều ở đây canh cho cô ta?”

Nguyễn Cao Cường không muốn những tác động bên ngoài quấy rầy đến cô ta, cũng phong tỏa hết toàn bộ tin tức về vết thương của cô ta.

Đám phóng viên bên kia không lấy được bất kỳ tin tức gì, vì để dành được tin, những tin tức ác độc gì cũng dựng lên được hết rồi, một hồi thì nói cô ta biến thành người thực vật, một hồi lại nói tính mạng cô chỉ còn một sớm một chiều, chính là không có câu nào tử tế hết Ngược lại fan của cô ta đều đang cầu nguyên cho cô ta nhanh khỏi, ngày nào bên ngoài bệnh.

viện cũng có người đưa hoa đến Nhưng mà giờ nghe thấy Phương Thảo nói như vậy, anh ta cảm thấy phải tuyên bố khắp nơi là cô ta đã tỉnh lại rồi, hơn nữa còn đang hồi phục, đều dừng những tin đồn nhảm kia lại, hơn nữa còn muốn truy cứu trách nhiệm những bên truyền thông tung tin nữa.

“Đúng vậy, chị Vi, vết thương của chị quá nghiêm trọng rồi, em thực sự là sợ chị…” Phương Thảo nói đến đây liền đau lòng mà rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “May mà chị tỉnh rồi, chắc chắn là ông trời nghe được lời cầu nguyên của chúng ta”

“Đúng rồi, chị Vi, trong khoảng thời gian mà chị hôn mệ, cái vị ảnh đế Phạm Văn Đồng kia rất quan tâm đến tình hình của chị, ngày nào cũng hỏi em về tin tức của chị, anh ấy còn nói đợi lúc chị tỉnh lại nhất định sẽ tự mình đến thăm chị”

Phương Thảo cười hi hi mà nói.

Đào Hương Vi nghỉ ngờ mà nhíu mày, Phạm Văn Đồng? Bọn họ hình như chỉ là quan hệ bình thường mà thôi mà?

Đôi mắt Nguyễn Cao Cường đang đứng một bên đã trở nên u ám, ảnh đế?