Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 528




Chương 528: Thêm một đứa con cũng tốt

Hà Tuấn Khoa ba phải mà nhướn mày: “Nếu như vậy thì đứa trẻ này cũng là em trai hoặc em gái của con”

“Em trai hoặc em gái cùng cha khác mẹ sao?”

Lâm Thanh Dương liếc mắt đến mẹ đang đứng bên cạnh, hừ một tiếng: “Nếu như mẹ con chấp nhận thì cũng được”

Lâm Hương Giang nhíu mày, sao lại cảm giác như hai cha con đang cố ý lăng mạ cô vậy?

“Thanh Dương, cha cháu làm như vậy cũng vì cứu cháu, cháu đừng có không biết Hà Hàm Bội vô cùng muốn Hà Tuấn Khoa có thêm một đứa con nữa.

“Cháu không có bệnh gì cả, sao lại phải cứu?”

Lâm Thanh Dương nhịn không được mà liếc xéo một cái.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.

“Ông nói nhanh lên, có phải là cháu không có bệnh không?” Lâm Hương Giang Thần mở miệng đầu tiên.

Bác sĩ cầm tờ báo cảm kiểm tra sức khỏe vừa nãy của cậu bé trong tay, ánh mắt có chút né tránh, không dám nhìn thẳng bọn họ.

“Chuyện này… thực sự là kỳ lạ, từ kết quả kiểm tra lần này, thì cháu thực sự rất khỏe mạnh, không phải hiện là có bệnh gì”

“Cháu đã nói rồi, cháu không có bệnh, là các người làm sail” Lâm Thanh Dương tức giận n Lâm Hương Giang rất căng thẳng: “Bác sĩ, ông chắc kết quả kiểm tra này là chính xác không? Vậy tại sao lần trước ông lại nói kiểm tra được là nó có bệnh?”

“Chuyện này, giờ tôi cũng không rõ lắm, phải xem báo cáo kiểm tra thêm lần nữa mới được.”

“Không rõ lảm? Bệnh viện các người lớn như vậy, nói làm sai là làm sai rồi? Nếu như mà chuyện có gì sai lầm, tôi sẽ đi kiện các người!’ Hà Hàm Bội vô cùng tức giận mà nói.

Hà Tuấn Khoa không nói gì, vẫn mang một gương mặt lạnh lùng.

Bác sĩ có chút hốt hoảng: “Nhất định chúng tôi sẽ làm rõ là có chuyện gì!”

Ông ta lập tức gọi trợ lý đưa báo cáo khám lần trước ra xem, vừa nhìn liền phát hiện “Quá trùng hợp, thực sự là quá trùng hợp rồi, ở đây có một bệnh nhân cũng tên là Lâm Thanh Dương, nhưng mà cậu nhóc nhỏ hơn cậu Thanh Dương mấy tuổi, chắc là lúc đó lấy nhầm báo cáo..” Nói như vậy, thì ông ta phải nhanh chóng thông báo cho cậu Lâm Thanh Dương kia!

“Làm gì mà có chuyện trùng hợp như vậy?

“Không lẽ vì bào chữa cho mình mà kiếm cớ đấy chứ?” Hà Hàm Bội không tin.

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa cũng không quá tin, nhưng bọn họ không mở miệng.

“Không phải là tôi kiếm cớ, không tin thì mọi người xem xem” Bác sĩ đưa tờ báo cáo kiểm tra của người cùng họ cùng tên quan Hà Hàm Bội nhận lấy báo cáo, nhưng Lâm Hương Giang cũng nhìn thấy rồi, thực sự là giống hệt tên với con trai bọn họ, chỉ khác số tuổi mà thôi, không nhìn kỹ thì căn bản là không biết.

“Cháu đã nói cháu không có bệnh rồi, mấy người bác sĩ của các người quá vô trách nhiệm rồi!” Lâm Thanh Dương vẫn có chút tức giận.

“Không sai, này quá vô trách nhiệm rồi, mấy kiểu bác sĩ giống như các người thì nên bị đuổi đi!” Hà Hàm Bội tức giận chính là, lần này chị ta mà còn muốn Hà Tuấn Khoa sinh thêm một đứa con thì có chút khó khăn rồi Chị ta liền nhìn sang Hà Tuấn Khoa, dò hỏi “Tuấn Khoa, hay là em cứ làm thụ tinh ống nghiệm trước đi? Có thêm một đứa con cũng tốt..”

Chị ta còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lão của Hà Tuấn Khoa cắt ngang, hản ta chuyển hướng xe lăn, nói một câu với Lâm Thanh Dương: “Đi, về nhà”

Hà Hàm Bội liền sốt ruột, vội nói: “Tuấn Khoa, bên bệnh viện đã chuẩn bị xong hết rồi, hay là em phối hợp…”

“Chị cả, bây giờ đố không cần làm việc đó nữa rồi” Hà Tuấn Khoa có chút mất kiên nhãn mà ngắt lời chị ta.

Hà Hàm Bội không từ bỏ, lôi Lâm Hương Giang lại: “Cô mau đi khuyên nó đi, dù sao cô cũng không thể sinh nữa, nhà họ Hà không thể chỉ có một đứa con đâu’“

Xe lăn của Hà Tuấn Khoa dừng lại, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy nhìn vào Lâm Hương Giang, hắn muốn biết có phải là cô muốn khuyên hẳn hay không?

Lâm Hương Giang biết được con trai không có bệnh, thở phào một hơi, nghĩ đến lúc đó mình t trí, ép Hà Tuấn Khoa thụ tinh nhân tạo với một người phụ nữ khác, giờ hối hận muốn chết.

“Tôi nói rồi, có làm hay không thì tôi tôn trọng quyết định của anh ấy” Cô thản nhiên mà đáp lại ánh mắt của hẳn.

Hà Tuấn Khoa nheo mắt: “Em thì sao? Em nghĩ thế nào?” Hắn vẫn luôn để ý đến suy nghĩ của cô.

Lâm Hương Giang có chút muốn cười, người đàn ông ngạo kiều này!

“Đương nhiên là tôi..không muốn anh đi làm chuyện đấy rồi” Ai mà muốn đưa người đàn ông của mình đi sinh con với một người phụ nữ khác chứ? Cho dù là không có tiếp xúc da thịt đi nữa.

Nhưng cũng không biết câu trả lời của cô có phải thứ mà hẳn cần hay không, hẳn không nói thêm gì, đẩy xe lăn rời đi Lâm Hương Giang đuổi theo: “Giờ anh chịu theo tôi về nhà chưa?”

Hà Tuấn Khoa không trả lời, chỉ thản nhiên mà nhếch khóe môi.

“Kiều Liên, sao cậu lại ra viện rồi? Bác sĩ nói là Tình hình của cậu không nên cử động, phải nghỉ ngơi ở bệnh viện một đoạn thời gian mới được.”

Lâm Hương Giang nghe thấy cô ấy tự mình rời viên, lập tức chạy đến nhà cô ấy.

Hoàng Kiều Liên ngồi ở đầu giường, sắc mặt vẫn trắng bệch, lần này sẩy mất đứa trẻ, đã có ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của cô ấy.

“Tớ không ngửi được mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, tớ nghỉ ngơi ở nhà là được rồi” Cảm xúc của cô ấy đã dần bình thường lại, không giống như lúc bắt đầu chẳng nói được một lời nào, thậm chí lấy nước mắt để rửa mặt, mất đi đứa con, cô ấy vô cùng đau khổ.

“Nếu như cậu cứ muốn như vậy, vậy thì ngày nào tớ cũng qua đây chăm cậu” Lâm Hương Giang thực sự không yên tâm cô ấy.

“Không cần, cậu đi làm việc của cậu đi, tớ mời cô giúp việc đến rồi, bữa hay hay sinh hoạt của tớ đều có người chăm sóc rồi”

Lâm Hương Giang cảm thấy bây giờ cô ấy rất khách khí: “Có phải là vì Nguyễn Cao Diệp là anh trai của tớ, nên cậu không muốn nhìn thấy tớ luôn không?”

Hoàng Kiều Liên lắng lặng mà nhìn cô mấy giây mới lên tiếng: “Nói thật thì nhìn thấy cậu, tớ thực sự là sẽ nhớ đến anh ta, nhưng não tớ vẫn chưa hồ đồ, sẽ không giận cá chém thớt cậu, tớ chỉ không muốn chiếm lấy cậu, đến lúc đó người đàn ông nhà cậu sẽ có ý kiến” Cô ấy cũng muốn ở một mình yên tĩnh.

“Cậu không cần lo lắng cho người đàn ông nhà tớ, giờ anh ấy ở riêng với tớ rồi” Lâm Hương Giang bất đắc dĩ mà thở dài Hoàng Kiều Liên rất bất ngờ: “Cậu đang nói đùa với tớ đấy à? Hai người ân ái như vậy, còn hận không được ở bên nhau từ phút từng giây, sao lại ở riêng rồi?”

“Bởi vì tớ chọc cho anh ấy không vui rồi?

“Vậy thì chắc chắn chuyện cấu làm rất quá đáng, nếu không sẽ không tức giận đến nỗi mà anh ấy ở riêng với cậu.” Hoàng Kiều Liên nhíu mày.

Lâm Hương Giang suy nghĩ một lát, cô thực sự là quá đáng rồi, nói quan mọi chuyện một lần.

“Chẳng trách anh ấy muốn dọn về nhà họ Hà, nếu như là tứ thì cũng sẽ tức giận mà không muốn gặp cậu” Hoàng Kiều Liên nghe xong liền lắc đầu, có chút đồng tình với Hà Tuấn Khoa “Lúc đó tớ cũng là quá sốt ruột muốn cứu Thanh Dương.”

“Vi vậy cậu đặt con trai lên đầu, chắc chắn anh ấy sẽ không vui rồi, cậu còn ép anh ấy sinh con với người khác nữa.”

“Chẳng lẽ anh ấy còn muốn tranh với con trai sao?” Lâm Hương Giang lại không nghĩ đến chuyện này.

“Anh ấy quan tâm cậu như vậy, chắc chắn sẽ để ý địa vị của anh ấy trong lòng cậu”

Lâm Hương Giang bất đắc dĩ mà nhún vai “Nếu như phải chọn giữa hai người họ, ai tớ cũng không nố, giờ anh ấy tức giận rồi, tôi không biết phải dỗ anh ấy thế nào”

Hoàng Kiều Liên nghĩ một hồi, sau đó nói: “Tớ có một cách, cậu cứ thử xem”

“Cách gì?” Trong mắt Lâm Hương Giang sáng lên tia hy vọng.

“Cậu nghe tớ nói này…”

Hai người ngồi trong phòng nói chuyện, Nguyễn Cao Diệp không biết làm sao mà có thể vào được cửa nhà Hoàng Kiều Liên, lúc này anh 1a nhíu mày mà đi vào.

“Ai cho phép em ra viện?” Anh ta vừa vào liền khó chịu mà hỏi “Phải là tôi hỏi, làm sao anh vào được nhà tôi?” Hoàng Kiều Liên rất kinh ngạc, đồng thời cũng nhìn thấy sự tức giận của anh ta “Lần trước anh đã đi đánh chìa khóa nhà em”“

Anh ta nâng tay lên, ngón tay đang móc một chiếc chìa khóa.

“Anh có còn liêm sỉ nữa không hả? Lén lút đánh chìa khóa nhà tôi!” Hoàng Kiều Liên trực tiếp mắng chửi.