Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 527




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 527: Tôi không chấp nhận

Ánh mắt Hà Tùng Nhân nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, hắn…hẳn là chú nhỏ sao?

Không! Không thể nào!

Hắn ta hoàn toàn chắc chắn, lúc đó chú nhỏ đã chết trong vụ nổ rồi, không thể còn sống được!

Huống hồ bộ dạng của người này hoàn toàn khác với chú nhỏ, trừ đôi mắt vô cùng sắc bén ra…

“Cô, cô đừng có mà lừa tôi, tôi đã ở trong tù lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa ngu ngốc hoàn toàn đâu, cậu ta không phải là chú nhỏ.” Hà Tùng Nhân nói chắc chắn như đỉnh đóng cột.

“Tôi thực sự không phải là chú nhỏ của cậu, chú nhỏ của cậu đã chết rồi, anh ấy và cậu cũng.

không hề có bất cứ quan hệ gì’ Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

“Còn không phải là nhờ cậu ban tặng à, mặt của nó bị hủy trong vụ nổ đó, chỉ có thể phẫu thuật thẩm mỹ” Hà Hàm Bội nhắc đến chuyện này vẫn rất tức giận.

Nếu như Hà Tùng Nhân không phải là người nhà họ Hà, thì cho dù là hắn ta có vào tù rồi, thì chị ta cũng không tha cho hắn ta.

Trái tìm của Hà Tùng Nhân bị cái gì đó va chạm thật mạnh, giống như sét đánh cho cứng đờ vậy, trong đầu không ngừng nhắc lại một câu, chú nhọ Tạ còn sống…

Một suy nghĩ xấu xa nảy lên, đôi mắt hẳn ta bị hận ý bao trùm lấy, đột nhiên trở nên hung hăng, xông về phía chú nhỏ đang ngồi trên xe lăn: “Mày sớm đã chết rồi! Sao mày vần còn sống!”

Không đợi hẳn ta lại gần thì đã bị người vệ sĩ bên cạnh đè lại, hắn ta căn bản không thể chạm vào được góc áo của Hà Tuấn Khoa.

“Tùng Nhân, cậu vẫn không chịu bỏ tính xấu!

Còn muốn hại chú nhỏ của cậu hả?” Hà Hàm Bội muốn đánh chết hắn ta.

“Hắn ta đáng chết!” Hà Tùng Nhân bị đè xuống nền đất, vô cùng độc ác mà nhìn về phía Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa ngồi trên xe lăn nhìn xuống Hà Tùng Nhân đang năm ở khoảng đất trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng không có chút gợn sóng nào: “Từ nay về sau, cậu không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hà nữa”

Hà Tùng Nhân ngửa đầu cười lớn: “Tao sớm đã không phải người nhà họ Hà bọn mày nữa rồi, từ giờ trở đi, tao họ Liễu, không phải họ Hà!” Hắn †a đổi thành họ mẹ.

“Nếu đã không phải là người nhà họ Hà, vậy chuyện của cậu, bọn tôi cũng không quan tâm nữa.” Hà Hàm Bội đồng ý cho hẳn ta đổi họ, lập tức nói với người cảnh sát bên cạnh: “Mọi người có thể đưa hẳn ta về ngục được rồi: Lúc Hà Tùng Nhân bị áp giải qua bên người Lâm Hương Giang, hắn ta nhìn chắm chăm vào cô, âm độc mà phun ra một câu: “Lâm Hương Giang, mày quá độc ác rồi, mày cứ đợi đấy cho tao”

Lâm Hương Giang bị ánh mắt của hẳn ta dọa cho giật mình, hắn ta vẫn cho rắng là cô giết chết Liễu Thu Cúc sao?

‘Sau khi Hà Tùng Nhân bị đưa đi, Hà Hàm Bội nhìn lên bia mộ Liễu Thu Cúc một cái, lạnh lùng nói: “Chúng tôi cũng đi đây” Chị ta vẫn luôn không đồng tình với việc Liễu Thu Cúc phải nhận hậu quả như thế này.

Lâm Hương Giang chủ động đi đến đẩy xe lăn giúp Hà Tuấn Khoa, còn quan tâm mà hỏi: “Mấy ngày này anh ở nhà họ Hà sao rồi? Có quen không?” Ý của cô là, không có cô và con trai, hẳn 1a có quen hay không?

Hà Hàm Bội nghe thấy lời của cô, không đợi Hà Tuấn Khoa mở miệng mà nhíu chặt mày nói “Đây là nhà của nó, ở nhà mình thì sao mà không quen cho được?”

Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa một cái, có chị cả của anh ở đây, nói cái gì với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì Lâm Hương Giang nhận được thông báo của bệnh viện, nói hôm nay Hà Tuấn Khoa sẽ làm thụ tỉnh ống nghiệm Cô vội vàng đi đến bệnh viện, phải ngăn cản hẳn lại trước khi bọn họ giao hợp.

“Tuấn Khoa, anh thực sự muốn làm như vậy sao? Anh nghĩ kỹ chưa?” Lâm Hương Giang vô cùng nghiêm túc mà nhìn hẳn.

Đôi mắt u ám của người đàn ông nhìn về phía cô, giọng nói cũng trở nên thờ ơ: “Chuyện tôi đã đồng ý với em, đương nhiên phải làm được”

“Nhưng mà tôi cũng đã nói, anh không đồng ý thì có thế không làm” Cô không muốn đến lúc này còn nói là cô ép hẳn Hà Tuấn Khoa âm trầm mà nhìn chăm chằm cô mà nói: “Tôi không muốn lần sau em còn lợi dụng bản thân mình để bắt tôi làm những chuyện này” Chuyện mà có thể giải quyết trong một lần, thì cần gì phải kéo dài?

Lâm Hương Giang hơi nhíu mày, xem ra hắn hoàn toàn thất vọng về cô, nếu không thì sẽ không nói những lời như vậy.

Cô hạ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tôi biết tôi nó cái gì thì anh cũng sẽ không tin tôi nữa, tôi chỉ muốn nói, anh hãy suy nghĩ rồi nói, quyền quyết định đều nằm trong tay anh.”

“Đã đến lúc này rồi, còn suy nghĩ cái gì nữa?

Cô không muốn chữa bệnh cho Thanh Dương nhanh hơn hả?” Lúc này Hà Hàm Bội đi đến “Tuấn Khoa, bên bác sĩ đã chuẩn bị xong hết rồi, đi thôi” Chị ta liền lướt qua Lâm Hương Giang, hối Hà Tuấn Khoa nhanh đi, không muốn hắn bị lời của Lâm Hương Giang ảnh hưởng đến quyết định của mình.

Lâm Hương Giang không lên tiếng nữa, chỉ nhìn hẳn, hản quyết định bất cứ điều gì, cô đều tôn trọng hắn.

Hà Tuấn Khoa gật đầu với chị cả, không chút do dự mà đi tìm bác sĩ.

Trái tìm Lâm Hương Giang liền treo ngược lên, hẳn đi thật rồi…

Bác sĩ đang đợi hắn đến, nhìn thấy hắn xuất hiện, hỏi: “Cậu chuẩn bị tốt chưa?”

“Có thể bắt đầu rồi” Hà Tuấn Khoa nói.

“Mời đi theo tôi” Bác sĩ muốn đưa hẳn đi “Cha!” Lâm Thanh Dương đi cùng Cốc Nam Ninh, thở hồng hộc mà chạy đến.

Hà Tuấn Khoa khẽ nhíu mày, sao đứa nhóc này lại đến rồi?

Lâm Hương Giang cũng thấy kỳ lạ, ai nói với cậu bé vậy?

“Cha, cha muốn sinh con với người phụ nữ khác sao?” Lâm Thanh Dương vừa đến, còn chưa kịp thở bình thường lại mà đã vội hỏi.

Chuyện đến nước này, Hà Tuấn Khoa cho rằng không cần giấu cậu bé nữa: “Ừm”

“Không được! Con không chấp nhận!” Lâm Thanh Dương xụ mặt, lại nhìn về phía mẹ, khó chịu mà nói: “Sao mẹ lại không ngăn cha chứ?”

“Mẹ khuyên cha rồi, nhưng mà không được, cha làm như vậy… cũng là vì con.” Lâm Hương Giang không muốn con trai hiểu nhầm hẳn.

“Đừng nói vì con nữa, con căn bản không có bệnh! Chắc chắn là bệnh viện làm sai rồi, nếu không con làm kiểm tra thêm lần nữa, xem xem rốt cuộc con có bệnh hay không!” Gần đây Lâm Thanh Dương phát hiện cha mẹ có chỗ không đúng lắm, lén lút quan rất rất lâu mới biết được là có chuyện gì.

Nói cậu bé có bệnh, cậu bé tuyệt đối không “Kiểm tra của chúng tôi đều rất cẩn thận, không dám xảy ra sai sót” Bác sĩ lập tức nói “Ông nói không sai thì không sai hả? Giờ tôi nói phải kiểm tra lại!” Lâm Thanh Dương la hét ầm ï,tuyệt đối không cho phép cha đi thụ tỉnh ống nghiệm.

Bị cậu bé làm loạn như vậy, bên bác sĩ cũng chỉ đành làm lại kiểm tra cho cậu bé.

“Cha, cha đợi đi, là con không có bệnh, cha mà sinh con với người phụ nữ khác thì thiệt rồi”

Lâm Thanh Dương vỗ vai hắn.