Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 522




Chương 522: Con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy

Nguyễn Cao Diệp bị Lâm Hương Giang đuổi ra khỏi phòng bệnh, anh ta một mặt thất bại đứng ở hành lang bệnh viện, ba mươi mấy năm qua, mỗi một ngày anh ta luôn sống rất thoải mái, chưa bao giờ chật vật như vậy.

Cho dù thỉnh thoảng bị người ta chế giễu là con riêng của nhà họ Nguyễn, anh ta cũng không quan tâm, bây giờ lại mất đi sự thoải mái đo.

Cho đến giờ phút này, anh ta mới phát hiện hóa ra bản thân lại quan tâm Hoàng Kiều Liên như thết Sở dĩ lúc đầu không muốn có con, là bởi vì không phát hiện mình có tình cảm với cô ấy, không có phát hiện mình cũng quan tâm đứa bé kia.

Xung quanh có rất nhiều phụ nữ, vẫn luôn là chơi bời, anh ta không biết cái gì mới là tình cảm thật sự.

Cho tới bây giờ anh ta mới trải qua, anh ta không thể mất đi cô…

“Con trai, Kiều Liên thế nào rồi?” Hàn Vân Huệ nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ phờ phạc của con trai, cũng đại khái đoán ra.

“Cô ấy tỉnh rồi” Nguyễn Cao Diệp thấp giọng nói “Vậy sao con không ở trong với con bé? Bị đuổi ra ngoài sao?”

“Mẹ, con đã đủ phiền rồi, mẹ không cần phải thêm đầu vào lửa nữa được không?” Nguyễn Cao Diệp ngồi xuống ghế dài, hai tay che mặt.

Hàn Vân Huệ cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Không phải là mẹ đả kích con, mẹ đã hết nước hết cái nhắc nhở con không được chơi bời, gặp gỡ tán tỉnh nhiều cô gái như vậy, con hết lần này đến lần khác không nghe, bây giờ xảy ra chuyện rồi đó?”

“Đứa bé không còn nữa, cũng coi là nghiệp chướng của con, nếu không mẹ có thể làm bà nội tồiI” Bà ta đối với việc Hoàng Kiều Liên mất đi đứa bé rất đáng “Mẹ còn nói nữa, nếu không phải là mẹ giới thiệu Tần Nhĩ Vân cho cô, cũng không hại Hoàng Kiều Liên thành như vậy! Nhắc đến Tân Nhĩ Vân, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô ta “Việc này không thể là tại mẹ, nếu như con nói cho mẹ biết là Hoàng Kiều Liên có thai, mẹ sẽ không giới thiệu cho con.”

“Vâng, là tại con, đều là một mình con sai, các người không ai sai cả! Nhưng mà Tân Nhĩ Vân nhất định phải trả giá đất cho chuyện này!”

“Con muốn làm gì?” Hàn Vân Huệ có chút lo lắng nhìn anh ta.

“Cô ta hại chết con của con, con không thể khiến cô ta nếm chút đau khổ sao?” Nguyễn Cao Diệp hừ lạnh.

“Nhĩ Vân là con gái bạn mẹ, con không thế ra tay với nót”

“Việc này con cũng không cần mẹ quan tâm”

Nguyễn Cao Diệp lạnh mặt.

Hàn Vân Huệ sợ anh kích động làm việc sai trái, nghiêm mặt: “Mẹ sẽ bảo Nhĩ Vân đến xin lỗi với Kiều Liên, con không nên nhúng tay vào, con văn nên suy nghĩ đối với Kiều Liên thế nào đi”

Nguyễn Cao Diệp trầm mặc một lúc đột nhiên nói: ‘Con muốn kết hôn với cô ấy”

Hàn Vân Huệ giật mình: “Cái gï?” Anh ta chịu kết hôn?

“Con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy” Anh ta vô cùng kiên định nói Hàn Vân Huệ nhìn con trai không nói gì, khó lắm anh ta mới chịu trách nhiệm với một người con gái Lâm Hương Giang ở bệnh viện chăm sóc.

Hoàng Kiều Liên hai ba ngày, cô sơ Hoàng Kiều Liên sẽ nghĩ quấn làm chuyện điên rồ.

Hoàng Cảnh Liên mỗi ngày ngơ ngác nằm trên giường không nói lời nào, dáng vẻ này của cô thật khiến làm người ta lo lắng Lâm Hương Giang mỗi ngày đều khuyên bảo cô, cho dù cô ấy không nói một tiếng nào.

Hôm nay Hàn Vân Huệ dẫn Tân Nhĩ Vân đến xin lỗi Hoàng Kiều Liên.

“Chuyện đó… Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên đẩy cô, cô muốn đền bù cái gì tôi cũng sẽ đáp ứng cô” Tân Nhĩ Vân nhận lỗi, thái độ rất chân thành, dù sao người cô ta nhắm đến cũng là Nguyễn Cao Diệp, chứ không phải là Hoàng Kiều Liên Hoàng Kiều Liên nằm trên giường bệnh, hai mắt trống rồng, mắt không nhìn bọn họ, hoàn †oàn coi bọn họ là không khí.

“Kiều Liên à, Nhĩ Vân nó không cố ý, con bé thực sự không biết là cô đang mang thai, hiện tại nó cũng rất áy náy, nếu trong lòng cô tức giận thì cứ bộc lộ ra đi, cần đền bù gì thì cứ việc nói” Hàn Vân Huệ mở miệng nói Ánh mắt của Hoàng Kiều Liên cuối cùng cũng nhìn vào hai người bọn họ, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có một nỗi oán hận: “Tôi muốn con của ôi, các người có thể đền bù sao?”

“Chuyện này…” Hàn Vân Huệ bị ánh mắt oán hân của cô nhìn chăm chăm đến giật mình, Tân Nhĩ Vân không biết nên nói gì nữ: “Kiều Liên, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần cô cố gắng điều trị, về sau vẫn có thể mang thai”

“Tôi sau này không muốn có thai nữa, tôi chỉ cần đứa bé này!” Hoàng Kiều Liên cũng rất cố chấp.

Hàn Vân Huệ đành phải tiếp tục khuyên nhủ: “Đứa bé cũng đã mất rồi, cô để nó ra đi thanh thản đi, nó không có duyên làm con cô, cô cũng đừng có nghĩ nhiều, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Cao Diệp đã nói rồi, nó sẽ chịu trách nhiệm”

“Anh ta dựa vào cái gì để chịu trách nhiệm?”

‘Sống lưng Tần Nhĩ Vân lạnh toát, không khỏi có chút tức giận: “Tôi đã nói là tôi không cố ý, hơn nữa, ngay từ đầu tôi cũng chỉ là muốn dạy dỗ Nguyễn Cao Diệp, anh ta là tên lăng nhăng, tôi chia rẽ hai người cũng là chuyện tốt, anh ta không chung thủy, cô mang thai anh ta cũng không muốn kết hôn với cô, không phải sao?”

Cô là vị hôn thê của anh ta, cô không tha cho tôi cũng không tha cho con tôi, không cần phải lấy cái cớ này để gạt tôi”

“Tôi không phải là hôn thê của anh ta, tôi nói những điều đó đều là gạt cô.

Hàn Vân Huệ chen vào nói: “Tôi có thể làm chứng, Nhĩ Vân thật sự không phải là hôn thê của Cao Diệp, mà nó nói, nó muốn cười cô, kết hôn với cô, về sau cô mới là vợ của nó”

Hoàng Kiều Liên nghe vậy rất bất ngờ, lập tức.

cười mỉa mai một tỉ kết hôn với †ôi? Anh ta còn dám nói như vậy sao?” Đừng nói đến việc cô không muốn gả cho anh ta, sau này đến gặp mặt cô cũng không muốn.

“Tôi biết cô rất giận Cao Diệp, nó cũng biết sai rồi, con không còn, nó cũng rất đau bưồn..”

“Nói xạo! Đừng nói với tôi rằng anh ta rất đau bồn, anh ta căn bản không muốn đứa bé này!”

Hoàng Kiều Liên càng nghe càng cảm thấy phiền, bắt đầu đuổi người: “Các người đi hết cho tôi, để †ôi một mình yên tĩnh “

“Vậy cô muốn tôi đền bù gì?” Tân Nhĩ Vân không muốn mắc nợ.

“Tôi đã nói rồi, ngoại trừ đứa bé, cái gì tôi cũng không cần”

“Tần Nhĩ Vân cái này tôi không giúp được cô, vậy coi như tôi nợ cô, về sau cô cần gì cứ nói với tôi”

Hàn Vân Huệ dặn cô phải nghỉ ngơi thật tốt, sau đó cùng Tần Nhĩ Vân rời đi.

Lâm Hương Giang nhìn về phía Hoàng Kiều Liên, thấp giọng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi”

“Cậu trở về đi, cậu ở đây mấy ngày rồi, ở nhà có hai người chắc đang nhớ cậu đó” Hoàng Kiều Liên vỗ vỗ tay của cô.

Điều duy nhất khiến Lâm Hương Giang rầu tí lo lăng chính là bệnh tình của con trai.

©ô đi ra cửa bệnh viện, trong bệnh viện, có người đang lạnh lùng nhìn chäm chằm cô.

“Liêu Thu Cúc, nhìn gì thế? Đến lượt bà khám bệnh rồi” Một giọng nói nhắc nhở.

Liễu Thu Cúc lúc này mới thu hồi ánh mắt, trong mắt xet qua một tia oán hận, Lâm Hương Giang, bà ta thế mà có thể ở chỗ này gặp được Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang hại con của bà ta phải vào tù, thù này bà ta văn nhớ, thật vất vả bà ta mới có thể ra khỏi bệnh viện tâm thần, bà ta nhất định sẽ báo thù!

Lâm Hương Giang đứng ở cổng chuẩn bị lên xe, vô thức quay đầu lại nhìn, luôn có cảm giác có người đang nhìn mình chăm chăm.

Quay đầu lại nhìn, cũng không phát hiện ra ai khả nghỉ. chắc là do bản thân nghĩ nhiều rồi.