Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 521




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 521: Đứa bé có phải là của con không

Khuôn mặt Hoàng Kiều Liên trắng bệch như tờ giấy, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, bên dưới chảy máu, cô đau vô cùng đau đớn Bên tai chỉ nghe thấy tiếng của Nguyễn Cao Diệp gào thét: “Bác sĩ! Mau cứu con của tôi…”

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lần đầu tiên thấy anh ta khẩn trương sốt sảng đến thế..”

Nhưng mà rõ ràng anh ta đã nói không muốn có con, còn bắt cô phá thai.

Trong đại sảnh của bệnh viện chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Nguyễn Cao Diệp, tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ.

Anh ta là người rất sĩ diện, nhưng bây giờ lại không hề để ý đến bản thân đang rất chật vật, nhếch nhác, anh ta vừa khẩn trương vừa lo sợ.

Cô vôi vàng hỏi: “Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?”

“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, xem như hiện tại không còn nguy kịch nữa, nhưng không giữ được đứa bé.”

Nghe nói như thế, Lâm Hương Giang cảm thấy đầu óc mình choáng váng, không giữ được đứa bé.

Hoàng Kiều Liên coi trọng đứa bé này như vậy, nếu như cô ấy tỉnh lại biết đứa bé không còn nữa, vậy phải làm sao?

“Anh nói rồi, không phải anh!” Nguyễn Cao Diệp lân nữa nhẫn mạnh.

Tiếng bước chân đi tới, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng của Hàn Vân Huệ: “Cao Diệp, Kiều Liên thế nào rồi? Mẹ nghe nói con bé mang thai, là của con sao?”

Sau khi Tân Nhĩ Vân đẩy ngã Hoàng Kiều Liên, biết đây là chuyện lớn, cô ta cũng không giấu diếm, nói hết lại với Hàn Thưu Lan, lúc này cũng đi cùng bà ta tới đây.

Nguyễn Cao Diệp quay đầu, thấy vẻ mặt vô cùng nghỉ ngờ của mẹ, còn có Tân Nhĩ Vân đang trốn ở sau người bà ta.

Một cơn lửa giận bốc lên, anh ta bước tới hai bước, một phát bắt được Tân Nhĩ Vân, tức giận nói: “Là cô đẩy cô ấy, là cô hại chết con của cô ấy!

Cô ấy với cô không thù không oán, vì sao cô lại hại cô ấy!”

Tân Nhĩ Vân bị anh ta tóm chặt vai đến mức đau nhức, nhìn thấy bộ dạng hung hăng hận không thể giết người của anh ta, bị dọa giật mình “Em… Em không cố ý, em không biết cô ta đang mang thai, tôi nghĩ hai người ở bên nhau, tôi chỉ muốn phá hỏng tình cảm của hai người, tôi không muốn hại cô ấy” Tân Nhĩ Vân nghe đứa trẻ không giữ lại được, cô ta cũng luống cuống.

“Tôi có thù oán gì với cô? Mà sao cô muốn phá hỏng tình cảm của chúng tôi chứ?” Nếu cô ta không đưa ra lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ không để yên cho cô ta.

“Là chính anh tạo nghiệp chướng, anh còn nhớ Trân Trân không? Gô ấy là chị em tốt của em, trước đó cô ấy bị anh đùa bốn, anh khiến cô ấy bị tổn thương, tôi muốn trả thù anh cho cô ấy, ai biết được… Kết quả lại thành ra như vậy”

Trân Trân? Nguyễn Cao Diệp có chút ấn tượng với cái tên này, nhưng không nhớ nổi là ai, phụ nữ ở xung quanh anh ta nhiều lầm.

“Tôi thấy anh căn bản là không nhớ ra cô ấy, cái loại thiếu gia đi đùa giỡn tình cảm của phụ nữ như anh, thật là quá ghê tởm!” Tân Nhĩ Vân bất bình thay chị em tốt của mình.

“Cô có thể trả thù tôi, có gì bất mãn thì cứ nhắm vào tôi, sao lại đẩy cô ấy ngã? Nguyễn Cao Diệp vừa nghĩ tới dáng vẻ đau đớn của Hoàng Kiều Liên, thật sự muốn tát Tân Nhĩ Vân một cái!

Nhìn sắc mặt con trai hung tợn gần như muốn giết người, Hàn Vân Huệ vội vàng đi qua kéo anh ta ra.

“Con không nên trách Nhĩ Vân, nó không biết Kiều Liên đang mang thai, con nói cho mẹ biết, đứa bé có phải là con của con không?” Bà ta hỏi Lúc này, mẹ vẫn còn bênh vực Tân Nhĩ Vân, Nguyễn Cao Diệp đối với mẹ cũng có chút tức giận: “Của con! Của con! Nhưng mà bây giờ đứa bé đã không còn nữa rồi!”

Hàn Vân Huệ thương tiếc lắc đầu: “Chỉ có thể nói là đứa bé này không có duyên phận với các con, cả con nữa, con bé mang thai sao không nói cho mẹ biết?”

“Anh ấy vốn dĩ không có ý định muốn giữ lại đứa bé, đương nhiên sẽ không nói vơi dì” Lâm Hương Giang bất ngờ nói một câu, không muốn nghe bọn họ cãi nhau, cùng y tá đưa Hoàng Kiều Liên vào phòng bệnh.

Nguyễn Cao Diệp cũng vội vàng đi theo, lạnh lùng trừng mắt nói với Tân Nhĩ Vân: “Là cô hại chết con tôi, món nợ này tôi sẽ nhớ kít” Dứt lời hấp tấp đi theo vào phòng bệnh.

Tân Nhĩ Vân tỏ vẻ vô tội: “Cái gì cơ, không phải các người vốn dĩ cũng không muốn giữ lại đứa bé sao?”

Lúc Hoàng Kiều Liên tỉnh lại thấy Lâm Hương Giang đang ở bên cạnh, cô bồng nhiên nghĩ cái gì đó, cầm lấy tay Lâm Hương Giang: “Đứa bé, con của tớ thế nào rồi?”

Lâm Hương Giang trầm mặc mấy giây mới khó khăm mở miệng: “Đứa bé… không giữ lại được, cậu cố gắng điều trị thật tốt, về sau vẫn có thể mang thai mà” Cô chỉ có thể an ủi cô ấy.

Cả người Hoàng Kiều Liên ngây dại, ánh mắt đờ đẫn Một hồi lâu, cô mới lẩm bẩm: “Không… Không đâu, không thể nào… Con của tớ không thể mất được…” Cô vén chắn lên sờ bụng mình, một trận đau đớn tù bụng truyền khắp người.

“Cậu đường nhúc nhích, cậu mới vừa phẫu thuật xong!” Lâm Hương Giang thấy cô đau đớn, mặt tráng thêm mấy phần, vội càng ngăn cản cô ấy lại.” Nguyễn Cao Diệp từ chỗ bác sĩ trở về, thấy Hoàng Kiều Liên đã tỉnh, bước tới: “Em tỉnh rồi sao? Em..” Muốn nói mấy lời quan tâm, nhưng lại sợ nói ra khiến cô đau lòng.

Hoàng Kiều Liên oán hận nhìn anh ta chăm chăm, đau đớn và lửa giận khiến cô không chịu nổi: “Nguyễn Cao Diệp! Anh muốn hãi chết con của tôi? Anh hận con đến như vậy sao? Muốn giết chết con, để con tới nhìn ngắm thế giới này một lần cũng không được sao?”

Trong đáy mắt của Nguyễn Cao Diệp xẹt qua một tỉa bối rối: “Không phải… Anh không có hại con.” Anh ta giải thích.

“Bây giờ anh đau lòng sao? Con không còi con chết rồi, là tự tay anh hại chết!” Hoàng.

Liên tan nát cối lòng khóc rống lên, khiến Lâm Hương Giang vô cùng đau lòng.

Cô cũng làm mẹ, có thể hiểu cảm giác đau khổ này.

Nguyễn Cao Diệp muốn an ủi cô, vừa tới gân một bước, Hoàng Kiều Liên giận dữ mắng mỏ: “Cút! Anh cút cho tôi! Tôi vĩnh viên không muốn nhìn thấy anh! Chúng ta hoàn toàn chấm dứt!”

“Tôi bảo anh cút! Anh cút đi!”

Cảm xúc của Hoàng Kiều Liên quá kích động, Lâm Hương Giang sợ cô sẽ động tới vết thương, lập tức nói với Nguyễn Cao ‘Anh mau đi đi, không nên ở đây kích động cô ấy.”