Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 487




Chương 487: Thưởng anh cho em nhé

Khoảng thời gian Lâm Hương Giang rời đi, mọi chuyện trong phòng thí nghiệm đều do Phạm Tây Luân xử lý giúp.

Giờ cô đã trở lại nhưng lại bởi bị thương nên †ạm thời không thể trở lại làm việc ở phòng thí nghiệm nên Phạm Tây Luân liền đặc biệt đến đây thăm hỏi.

Sau khi theo Lâm Hương Giang vào trong nhà, anh ta mới nhận ra trong nhà còn có người khác.

“Anh này là?” Phạm Tây Luân đánh giá Hà Tuấn Khoa rồi nghỉ ngờ hỏi.

Lâm Hương Giang vốn muốn nói anh ấy là Hà Tuấn Khoa, nhưng lại nghĩ lại vì giờ anh còn chưa muốn công khai thân phận với người ngoài đâu.

Hà Tuấn Khoa thấy Phạm Tây Luân ôm theo một bó hoa hồng to, anh ta mang hoa đến thăm cô thì cũng không có gì không phải, nhưng tặng hoa hồng có phải là không hợp lý lắm rồi không?

“Em yêu, anh này là thầy của em sao?” Anh giả bộ mới gặp Phạm Tây Luân lần đầu mà mở miệng trước.

“Hả? À… Vâng ạ, thầy ấy là Phạm Tây Luân — thầy hướng dẫn của em, hiện giờ là nhân viên trong phòng thí nghiệm chỗ em và cũng là bạn tốt của em” Lâm Hương Giang nhất thời cũng không hiểu được tại sao anh lại bồng gọi cô là em yêu như vậy?

“Em yêu? Giang, anh ta với em..” Phạm Tây Luân vừa nghe Hà Tuấn Khoa gọi em yêu thì ánh mắt đánh giá anh càng trở nên nghiêm túc hơn không ít.

“Anh… Anh ấy là bạn trai em” Lâm Hương Giang suy nghĩ một lúc, cảm thấy gọi như vậy là thích hợp nhất, dù sao thì cũng không thể nói là chồng cô đi?

“Gì cơ? Bạn trai?” Phạm Tây Luân rõ ràng đã bị dọa giật mình, cô chỉ đi nước M một chuyến mà đã dắn theo bạn trai trở về rồi?

“Em đùa anh gì vậy hả?” Anh ta không tin, anh †a biết là cô vẫn luôn tìm kiếm Hà Tuấn Khoa.

“Em không nói đùa với anh đâu. Anh ấy tên là Henry, anh ấy thực sự là bạn trai em.” Lâm Hương Giang nghiêm túc nói.

Phạm Tây Luân vẫn nhíu mày: “Nhưng là..”

“Sao vậy? Thầy Luân thấy tôi không xứng với Giang sao?” Hà Tuấn Khoa nhìn anh ta như cười như không rồi bỗng lên tiếng.

Lúc này Phạm Tây Luân mới nghiêm túc nhìn anh, anh ta không biết là hai chân anh có tật gì, tại sao không thể đi lại, trông vẻ ngoài của anh cũng vô cùng anh tuấn, trên người tỏa ra hơi thở khiến người khác không dám tùy tiện lại gần.

Anh ta không đoán được thân phận của Henry là gì, nhưng nếu anh không được lành lặn thì quả thực là không xứng với cô.

“Giang, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em từ bỏ chuyện tìm Hà Tuấn Khoa rồi sao?” Trước kia anh †a vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào thì cô mới có thể buông bỏ Hà Tuấn Khoa.

Anh ta cho rằng đây là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng nào ngờ chỉ trong chớp mắt, cô đã tìm người bạn trai khác rồi.

“Em… Không có mà” Lâm Hương Giang nhất thời không thể giải thích với anh ta quá nhiều.

“Thầy ngồi đi, có nhiều chuyện giờ em không nói rõ được với thầy, thầy chỉ cần biết anh ấy là bạn trai em là được rồi” Lâm Hương Giang mời anh †a ngồi xuống nói chuyện Phạm Tây Luân cũng không ngồi xuống mà chỉ nhìn thẳng Hà Tuấn Khoa, hỏi: “Vậy xin hỏi anh Henry đây là người ở đâu? Nhà anh làm gì?

Sao anh lại quen được Giang?”

Hà Tuấn Khoa cảm nhận được giọng điệu không cam lòng của anh ta.

Anh có thể nhìn ra được là Phạm Tây Luân có ý với Lâm Hương Giang.

“Thầy Luân muốn dò hỏi lai lịch của tôi thay ba mẹ cô ấy sao?” Hà Tuấn Khoa cười kh, hỏi “Tôi đã là thầy của em ấy thì nhất định phải giúp cô ấy biết rõ, tôi không mong rằng cô ấy bị người ta lừa” Phạm Tây Luân rất không yên lòng với cái tên Henry bỗng dưng xuất hiện này.

Hà Tuấn Khoa cong môi cười mia: “Anh nói tôi lừa gạt tình cảm của cô ấy sao?”

“Tôi không xác định được chuyện này nên mới phải hỏi cho rõ rằng”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trở nên lạnh lùng hơn vài phần, hơn nữa cũng không để những lời này của anh ta ở trong lòng: “Vậy thì xin thứ lỗi, anh vẫn chưa đủ tư cách tra hỏi tôi”

Sắc mặt Phạm Tây Luân thoáng cái đã thay đổi: “Anh.

“Hai người làm gì vậy hả? Có chuyện gì thì nói cho tử tế” Lâm Hương Giang vừa nhận thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng liền vội vàng lên tiếng.

“Giang, em thật sự muốn để anh ta làm bạn trai em sao? Chẳng lẽ em thích anh ta sao?” Bởi còn có một Hà Tuấn Khoa nên anh ta khó mà tin được rằng Lâm Giang Hương lại dễ dàng thích người khác như vậy.

¡ này của anh có hơi bưồn cười rồi, em không thích anh ấy thì sao có thể để anh ấy làm han trai am chí?” 1 Âm Hirana Giang biển: cư tâm tình của anh ta, anh ta chỉ là khó lòng tiếp nhận chuyện này, cũng sợ cô bị lừa mà thôi Phạm Tây Luân vân không dám tin nhìn bọn họ, anh ta rất muốn biết Henry có điểm gì khiến cô rung động?

“Em… Có phải em bị người ta uy hiếp hay.

không?” Anh ta tiếp tục suy đoán.

Lâm Hương Giang dở khóc dở cười thở dài một tiếng: “Thầy, thầy thực sự đã lo lắng quá rồi, em đã lớn như vậy rồi nên có quen bạn trai cing là chuyện rất bình thường, không phải sao?”

Phạm Tây Luân thực sự không hỏi ra được cái gì nên tạm thời cũng không truy hỏi, chỉ có điều anh ta vẫn rất đề phòng Hà Tuấn Khoa “Vậy được, em muốn quen bạn trai thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng em đừng để chuyện yêu đương làm lỡ dở công việc, phòng thí nghiệm là của em đấy” Lúc này Phạm Tây Luân mới bày ra dáng vẻ người thầy giở giọng dạy bảo cô.

Lâm Hương Giang không hiểu tại sao anh ta lại bỗng trở nên không vui vẻ như vậy, chẳng lẽ anh ta không tán thành chuyện cô có bạn trai sao?

“Thầy yên tâm, đợi vết thương của em đỡ hơn chút nữa là em trở lại làm việc liền mà”

“Vết thương của em… không sao chứ?” Lúc.

này Phạm Tây Luân mới nhớ ra dự định ban đầu của bản thân mình là đến thăm hỏi cô.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi”

‘Vốn anh ta còn muốn hỏi xem sao cô lại bị thương? Lúc cô đến nhà họ Sở đã gặp phải chuyện gì?

Nhưng khi nhìn thấy Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh, anh ta lại không muốn hỏi nhiều.

“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt” Ánh mắt Phạm Tây Luân có chút ảm đạm, sau đó liền xin cáo từ.

Lâm Hương Giang tiễn anh ta đến trước cửa, khi thấy bó hoa trong tay anh ta, cô mới không nhịn được hỏi: “Chỗ hoa này không phải để tặ em hả?”

Vẻ mặt Phạm Tây Luân thản nhiên như không: “Không phải, chút nữa tôi phải đi gặp một người”

“BI Ai vậy? Là nữ sao?” Chẳng lẽ anh ta đã phải lòng ai rồi?

“Là ai thì em cũng không cần hỏi nhiều, trở về nghỉ ngơi đi” Phạm Tây Luân vẫn lạnh nhạt như.

cũ, sau đó liền xoay người rời đi.

Lâm Hương Giang bĩu môi, sao hôm nay anh 1a lại kỳ lạ vậy nhỉ?

Lúc ngang qua thùng rác trong hành lang, Phạm Tây Luân liền thuận tay ném đóa hoa vào.

trong đó, rồi Lâm Hương Giang vừa bước vào trong phòng, Hà Tuấn Khoa đã mở miệng nói: “Sau này em vần nên giữ chút khoảng cách với cái tên Phạm Tây Luân đó đi”

“Tại sao?” Cô không hiểu, “Anh ta không phải người tốt gì đâu”

“Sao anh lại nhìn ra được thầy ấy không phải là người tốt chứ?”

“Anh ta có ý bất chính với em” Anh nói trúng Tim đen.

“Thầy ấy đối với em..” Lâm Hương Giang chỉ bản thân, Phạm Tây Luân thực sự đã từng tỏ lòng yêu thích cô, nhưng cô đã dứt khoát từ chối rồi mà.

“Anh sợ em bỏ theo người khác vậy sao?

Không tin tưởng em đến vậy?” Cô bước đến phía sau anh rồi ôm lấy cổ anh từ phía sau.

“Anh tin em, nhưng anh không tin người khác” Ai mà biết được những người đó sẽ giở chiêu trò gì mê hoặc cô chứ?

“Điều anh lo lắng cũng không phải không có lý do, em đồng ý với anh là trừ anh ra, em đều sẽ chủ động giữ khoảng cách với những người đàn ông khác” Cô cong môi thổi khí bên tai anh.

Hương thơm riêng biệt trên người cô phiêu đến khiến ánh mắt anh bỗng trở nên sâu xa. Anh đưa tay kéo cô đến trước mặt mình để cô ngồi trên đùi anh rồi dùng ngón tay thon dài nâng cảm cô lên: “Hiểu chuyện vậy sao? Có phải là anh nên khen thưởng em không?”

“Anh có thể thưởng gì chứ?”

Đôi con ngươi đen nháy của anh càng thêm thâm thúy, hơn nữa còn mang theo chứt nóng bỏng, giọng nói bị đè thấp vô cùng gợi cảm: “Thưởng chính anh cho em nhé..” Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.