Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 477




Chương 477: Em sợ đau

Anh chủ động như vậy, nhưng lại làm cho Lâm Hương Giang cảm thấy có chút kỳ quái, cô có chút bưồn cười nhìn anh nói: “Anh nói rõ ràng với cô ấy cái gì? Cái gì gọi là hai người sau này sẽ không gặp nhau?”

Nghe cứ như cô cấm bọn họ gặp nhau vậy?

Hà Tuấn Khoa cố ý dựa sát vào trước mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Anh đã nói với cô 1a rằng anh chỉ có một người vợ, và đó là em, cô ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cơ hội”

Không hề báo trước, anh nói những lời này, khiến cho cô không thể phản ứng kịp “Cô ta… vẫn muốn làm vợ anh?” Kỳ thực không cần hỏi cũng biết, Sở Khả Vy không dễ từ bỏ như vậy.

Có điều, cô ta không ghét Hà Tuấn Khoa vì đã hủy hoại nhà họ Sở sao?

“Anh không biết phải làm thế nào để khiến cô 1a từ bỏ” Anh cau mày, chỉ có thể nói với cô ta đừng gặp lại Huống chi, anh không phải hoàn toàn không so đo đến việc Sở Khả Vy giết chết Hoài Vũ “Anh nói như vậy, em có chút lo lẳng anh bị cướp đi mất đấy” Cô trêu chọc.

Anh nâng căm của cô lên, cười khẽ, “Em không tin vào bản thân của mình như vậy sao?”

“Dù sao cô ta cứng đầu và độc ác như vậy, em sợ rắng mình không phải là đối thủ của của ta”

“Đúng vậy, anh làm sao có thể mong đợi tiểu bạch thỏ em đi đối phó với con sói già là cô ta?

Cho nên anh chỉ có thể đoạn tuyệt với cô ta” Anh hẳn là ý thức được nguy hiểm tiềm tàng, “Anh làm như vậy chỉ khiến cô ta thêm hận em” Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp một người phụ nữ cứ nhất định cứ quấn lấy người đàn ông của cô.

“Em sợ à?” Anh có chút bưồn cười nhìn chảm chú vào mắt cô, không đợi cô kịp trả lời thì đã ôm cô vào lồng ngực: “Nếu em sợ, hãy dựa vào anh”

Anh sẽ không để Sở Khả Vy làm tổn thương cô một lần nữa.

Lâm Hương Giang dựa vào lồng ngực rẳn chắc của người đàn ông, cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh, quả thật chỉ cần ở bên cạnh anh, không có gì phải sợ hãi.

“Chuyện gì đã xảy ra với chân của anh vậy?

Không tiếp tục điều trị sao?” Cô đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa lóe lên: “Đúng là ngừng một thời gian điều trị”

Lúc trước bác sĩ điều trị cho anh nói, hiện tại chân của anh muốn bình phục hoàn toàn là không thể nào, có thể đứng và đi lại được hay không thì vấn chưa rõ.

Vào thời điểm đó, cùng với sự thay đổi về ngoại hình, anh đã hoàn toàn không có tâm trạng để tiếp tục trị liệu.

“Như vậy làm sao được? Hứa với em, anh sẽ tiếp nhận điều trị một lần nữa, em muốn anh mạnh khỏe đứng lên” Cô rời khỏi vòng tay của anh, nghiêm túc nhìn anh nói.

“Em hãy giúp anh? nhé” Không phải là không đi tiếp nhận trị liệu, nhưng con đường chắc chẳn còn rất dài.

“Em sẽ ở bên anh” Cô nằm tay anh, nếu anh có thể đứng lên và đi lại một lân nữa, muốn cô làm bất cứ cái gì cũng được.

Đêm nay, Hà Tuấn Khoa ở lại bệnh viện cùng cô.

Có lẽ là muốn dành khong gian riêng cho bọn họ, Nguyễn Cao Cường đã chủ động dẫn Lâm Thanh Dương đi Lâm Hương Giang nhìn đồng hồ, sau đó nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh mình, vài lần muốn nói gì nhưng lại thôi.

Hà Tuấn Khoa đang sử dụng máy tính bảng để giải quyết công việc, nhưng anh cũng nhận thấy sự bất thường của cô.

“Làm sao vậy? Em bưồn ngủ có phải không?”

“Em…” trong lòng Lâm Hương Giang vùng vẫy nói: “Anh có thể tìm người chăm sóc cho em được không, em… em muốn lau qua một chút”

Cô biết vết thương trên người không thích hợp để tâm, nhưng lấy khăn lau người vẫn có thể được.

Thấy bộ dạng của cô có chút ngượng ngùng, anh khẽ nhếch môi: “Loại chuyện này cần gì y tá, không phải anh đang ở đây ư?”

Lâm Hương Giang giật mình, anh giúp cô lau người ư2 Cái này… hay là thôi đi “Không tiện lắm đâu? Hay là tìm y tá.

“Không có gì phiền phức, hai tay của anh không có bị liệt” Ngược lại vẻ mặt của anh rất tự nhiên.

Lâm Hương Giang xấu hổ, người bất tiện chính là cô…

Anh đột nhiên nghiêng người sát vào trước mặt cô, đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm nhìn cô, môi mỏng cười như không cười nói, “Em xấu hổ sao?”

Cô chưa kịp nói gì thì anh đã nói lại: “Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, sao em phải xấu hổ”

Anh nghĩ đến đây, đường cong môi càng sâu: “Nhưng chúng ta đã ly thân lâu rồi, em sẽ ngại ngùng cũng là bình thường” Anh cũng hiểu từ trước đến nay da mặt của cô rất mỏng.

“Em… Em đâu có xấu hổ?” Lâm Hương Giang vô tình thốt ra, như lại hối hận bởi những gì mình đã nói Cô còn không bằng ngoan ngoãn thừa nhận điều đó, như vậy còn gọi y tá để chăm sóc làm gì.

“Không có xấu hổ? Vậy là chê anh vô dụng, không thể chăm sóc cho em?”

“Em không có ý đó.

“Vậy em không cần tìm y tá, anh sẽ giúp em”

Anh nhanh chóng tiếp lời.

Lâm Hương Giang hé môi, cô hoàn toàn không thể nói lời từ chối của mình được sao.

Không ngờ anh lại thật sự làm ra chuyện như vậy, khi anh giúp cô cởi quần áo, nhịp tìm của cô không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Cô thậm chí không dám nhìn thẳng anh, không mở mắt, khẽ cần môi, thân thể có chút chật vật.

Hà Tuấn Khoa không khỏi buồn cười nói: “Thả lỏng một chút, anh sẽ không muốn làm tình với em đâu”

Lâm Hương Giang đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh anh, khẽ ho một tiếng: “Em chỉ sợ anh nhìn thấy vết thương trên người em…” Lý do của cô có chút không tốt, vết thương của cô đã được băng bó rồi, sẽ không thể nhìn thấy được.

Hà Tuấn Khoa không vạch trần cô, mà là nhìn cô băng ánh mắt sâu thắm: ‘Anh không chê, cho dù trên người em có bao nhiêu thương tích, anh cũng sẽ không để ý”

Người mà anh quan tâm chính là cô.

Người đàn ông bất ngờ thổ lộ, mặc dù bên ngoài hơi ngượng ngùng nhưng trong lòng cô cũng bình tĩnh đi không ít “Vậy thì anh cẩn thận một chút, đừng chạm vào vết thương của em, em sợ đau” Hiếm khi cô làm nũng với anh như vậy.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống, cố họng có chút khô khốc: “Lúc này đừng dụ dỗ anh, em biết anh đã cấm dục rất lâu rồi” Anh sợ chính mình nhất thời không thể kiềm chế được.

Lâm Hương Giang vô tội chớp mắt: “Em không có dụ dỗ anh, anh nghĩ nhiều rí “Em cho rắng em không có mảnh vải che thân xuất hiện trước mặt anh, anh có thể không nghĩ gì sao?” Anh là người đàn ông bình thường, còn cô chính là người phụ nữ anh yêu.

“Vậy thì tôi không nói nữa” Cô che miệng nhằm mắt lại: “Phiền anh nhanh một chút” Không chỉ anh bị hành hạ, chính cô còn cảm thấy xấu hổ.

Hà Tuấn Khoa buồn cười nhìn cô, cô nhắm mắt lại tính toán chuyện gì?

Tuy rắng anh không tiện di chuyển nhưng không có nghĩa là anh không thể chăm sóc cho cô, ít nhất việc lau chùi cơ thể cho cô thì anh có thể làm được.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, tỉ mi, không hề chậm chạp, vì sợ cô sẽ bị cảm lạnh.

Lâm Hương Giang không thể nhịn được mở một mắt ra nhìn lén, chỉ nhìn thấy thấy khuôn mặt nghiêm túc và cẩn thận của anh, giống như cô là bảo bối gì đó.

Đột nhiên trong lòng của cô trở nên mềm mại, nhưng thật ra lời anh nói cữing đúng, đã là vợ chồng già rồi, không có gì phải ngại ngùng cả.

Bọn họ đã dắt tay nhau đi qua nửa đời người, họ còn phân vân với nhau điều gì?

Một lúc sau, Lâm Hương Giang mệt nhọc, nhịn không được mà ngáp di “Ngủ đi, anh bên cạnh em” Ha Tuấn Khoa nói.

Cô nhìn anh không chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Em muốn anh ngủ chung với em.”

“Hả?” Anh nhướng mày.

“Anh đừng hiểu lâm, em chỉ muốn anh ngủ bên cạnh em thôi” Nó chỉ đơn giản là nằm trên một chiếc giường với anh.

“Em nghĩ cái giường này có thể chứa được anh và em sao?” Anh cười nhẹ.

Lâm Hương Giang bĩu môi, làm sao cô có thể quên được rằng chiếc giường đơn trong bệnh viện hoàn toàn không thể ngủ được hai người.

“Không vội, chờ em xuất viện, thì mỗi ngày anh đều sẽ ngủ chung với em.

Tại sao những lời này của anh nghe lại có ý gì đó vậy?