Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 474




Chương 474: Nhà của cô ấy ở chỗ anh

Lâm Hương Giang thấy con trai hiểu nhầm Hà Tuấn Khoe thì ngay lập tức liên mở lời giải thích giúp anh: “Thanh Dương, không phải ba cố tình thay đổi khuôn mặt để chúng ta không ra ba mà là vì khuôn mặt của ba bị hủy hoại rồi, không sửa không được”

Lâm Thanh Dương nhất thời tức giận, dù sao thì hai năm qua đi nhưng cậu vẫn luôn tự trách lúc đầu đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba.

nghe mẹ mình ni y thì mới nhớ ra trước đây ba cậu đã gặp phải chuyện gì, bây giờ ba còn phải dùng xe lăn để đi lại, điều đó đã cho thấy ba cậu đã bị thương rất nghiêm trọng trong vụ nổ lần đó.

“Ba ơi, khuôn mặt của ba bị hủy hoại trong vụ nổ sao?” Lâm Thanh Dương hỏi.

“Ừ” Hà Tuấn Khoa hơi gật đầu, nếu không phải như vậy thì anh cần gì phải phẫu thuật thẩm mỹ chứ?

Lâm Hương Giang nói không sai, đúng hơn thì anh chỉ sửa chữa phục hồi lại khuôn mặt.

Nói đi nói lại thì cũng không thể không khâm phục sự lợi hại của Sở Khả Vy, cô ta đã sửa lại khi mặt bị hủy hoại tan nát của anh quá hoàn hảo.

“Xin lỗi ba, con đã hiểu nhầm ba rồi.

Lâm Thanh Dương xin lỗi anh ngay lập tức, cậu chỉ sợ sẽ làm ba tức giận.

Hà Tuấn Khoa xoa đầu cậu rồi nói: “Vậy con có muốn nhận người ba này không?”

“Nhận! Đương nhiên phải nhận rồi! Đừng nói là ba thay đổi hình dáng, kể cả lúc ba già nua xấu xí thì ba cũng là ba ruột của con!”

Cậu nhóc liền thể hiện thái độ của mình ngay lập tức.

Hà Tuấn Khoa nhướng mày: “Không đoạn tuyệt quan hệ ba con với ba nữa sao?”

“Chỉ cần ba không làm chuyện có lỗi với mẹ con thì con sẽ không không chịu nhận ba” Cậu bé vẫn còn có nguyên tắc của riêng mình.

Lâm Hương Giang nghe con trai nói vậy thì cong môi, hạnh phúc nhìn hai ba con bọn họ, cuối cùng thì một nhà ba người bọn họ cũng được đoàn tụ rồi.

Lâm Thanh Dương ghé sát đến trước mặt ba mình, nhìn ngó kỹ càng dáng vẻ hiện giờ của anh sau đó lại đưa tay sờ vào mặt: “Ba ơi, mặt của ba không giống như đã từng phẫu thuật thẩm mỹ một chút nào, hơn nữa bây giờ còn đẹp trai hơn trước đây nữa.”

Cậu cũng không dám nhận cậu lại có một người ba đẹp trai như thế này, hơn nữa vốn dĩ dáng vẻ của cậu rất giống ba mình, nhưng hiện giờ xem ra bọn họ chẳng có nét gì giống nhau cả.

“Ý con là trước đây ba không đẹp trai sao?”

“Không có không có, con tuyệt đối không hề có suy nghĩ như vậy, trước đây ba đã rất đẹp trai rồi, hiện giờ còn đẹp trai hơn nữa”

Trò cười, nếu nói trước đây ba cậu không đẹp trai thì há chẳng phải cậu tự bảo mình xấu xí sao?

Ai bảo cậu là Hà Tuấn Khoa phiên bản thu nhỏ chứt “Mấy người thảo luận xong chưa?”

Nguyễn Cao Cường không kìm được bèn lên tiếng, toàn là đàn ông con trai với nhau, đây bàn chuyện đẹp hay không đẹp cái gì chứ?

“Cậu ơi, hay là cậu cũng đi phẫu thuật thẩm mỹ đi!” Lâm Thanh Dương cười nghịch ngợm, nói.

Nguyễn Cao Cường nghe vậy thì tức giận trừng mắt nhìn cậu nhóc: “Cậu rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của cậu, không cần phải đi phẫu thuật thẩm mỹ làm gì”

Một tay Lâm Thanh Dương chống cảm, dáng vẻ cô cùng nghiêm túc nghiên cứu khuôn mặt của anh ta, sau đó giả bộ thành thực nói: “Tuy cậu cũng là một người đàn ông anh tuấn đẹp trai nhưng vẫn còn có một chút khuyết điểm nho nhỏ, nói không chừng cậu phẫu thuật thẩm mỹ xong sẽ còn đẹp.

trai hơn bây giờ nữa, mợ nhìn thấy nhất định sẽ say như điếu đổ, đến lúc đó chẳng phải mợ ấy sẽ ngoan ngoấn theo cậu về nhà hay sao?”

Lâm Thanh Dương từng ở nhà của Nguyễn Cao Cường một thời gian, khi ấy cậu bé liền phát hiện hầu như cậu của mình đều tức giận vì mợ bận đi quay phim không chịu về nhà.

Nguyễn Cao Cường nghe thấy vậy thì ngược lại cũng nghiêm túc cân nhắc một chút, Đào Hương Vi thuộc kiểu phụ nữ mê trai sao?

Nếu anh ta trở nên đẹp trai hơn chút nữa thì Đào Hương Vi sẽ bị nhan sắc của anh ta mê hoặc chứ?

Anh ta càng nghĩ càng thấy không đúng lảm, cô ấy không phải người thấy sắc quên nghĩa.

“Cái chủ ý vớ vẩn của cháu không phù hợp với cậu..” Nguyễn Cao Cường nhíu mày, bất chợt tỉnh ngộ liền xụ mặt xuống: “Ai nói mợ của cháu không thích về nhà?” Không nên vạch áo cho người xem lưng, nhất là không thể Lâm Hương Giang xem trò cười được.

“Anh, dạo này Hương Vi bận quay phim lắm sao?” Lâm Hương Giang lại thực sự muốn hỏi thăm.

“Quay phim thì làm gì có chuyện không bận chứ? Có điều em cứ yên tâm đi, nhà của cô ấy ở chỗ anh, có bận thế nào đi nữa thì cô ấy cũng phải trở về” Lúc nào anh ta cũng nhấn mạnh điểm này nhưng rõ ràng là Đào.

Hương Vi rất ít khi về nhà “Em có đói không? Anh đi mua đồ ăn cho em” Để tránh bị Lâm Hương Giang hỏi nhiều nên anh ta liền vội vàng chuyển chủ đề.

Lâm Hương Giang cúi đầu nhìn cái bụng lép xẹp của mình rồi gật đầu nói: “ỪI”

“Thanh Dương, đi nào, đi mua đồ ăn cho mẹ cháu với cậu” Nguyễn Cao Cường muốn để Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa ở riêng với nhau một lúc.

Lâm Thanh Dương cũng rất thức thời: “Vâng, mẹ ơi, mẹ cố gắng đợi một chút để con và cậu đi mua đồ ăn ngon cho mẹ”

“Vất vả cho hai cậu cháu rồi” Lâm Hương Giang mỉm cười nói.

Sau khi bọn họ rời đi còn tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.

Trong phòng, Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang ngồi đối diện, nhìn thẳng vào mắt đối phương, dường như hai người có hàng trăm hàng nghìn lời muốn nói nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Một lúc sau, Hà Tuấn Khoa mới cầm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng nói: “Vết thương còn đau không?”

Lâm Hương Giang làm bộ như cô rất ấm ức, bĩu môi nói: “Tất nhiên là đau rồi, anh không biết đó thôi, lúc bị nhốt ở phòng thí nghiệm dưới tầng hầm em thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ chết ở đấy đấy”

Đôi mắt đen của anh hơi tối lại, ánh mắt hiện lên tia xót xa: “Anh sẽ không để những việc đó xảy ra một lần nữa đâu”

Cô nghe vậy thì vô thức nắm lấy tay anh thật chặt: “Em không có ý muốn trách anh, em chỉ sợ… sợ mình sẽ chết ở đó, đến cơ hội gặp anh một lần cuối cùng không có.”

Gương mặt của Hà Tuấn Khoa hơi cứng lại, ngón tay thon dài che miệng cô lại: “Không được nói linh tinh” Cái gì mà gặp nhau lần cuối chứ?

Cô nhận ra rằng anh cũng cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi, hóa ra anh cũng rất sợ sẽ đánh mất cô.

Lâm Hương Giang kéo tay anh, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn gương mặt hiện tại của anh, tuy là có chút không quen nhưng cô biết rằng ngoại trừ khuôn mặt này thay đổi ra thì anh vẫn là anh, vậy thì còn có gì cần phải tính toán nữa chứ?

“Anh kể cho em nghe những chuyện đã xảy ra sau vụ nổ đó đi, tại sao anh lại đến nhà họ Sở?” Cô hỏi.

Nếu thực sự nhắc đến chuyện này thì hiện giờ Hà Tuấn Khoa còn muốn băm Hà Tùng Nhân ra thành trăm mảnh, đứa cháu trai này của anh làm việc cũng quá ác độc rồi!

Sắc mặt của anh tối đi vài phần sau đó trầm giọng nói: “Sau vụ nổ cả anh và Hoài Vũ đều bị thương rất nghiêm trọng, cũng may là Cốc Nam Ninh đã kịp đến đưa bọn anh đến bệnh viện cấp cứu.”

Cốc Nam Ninh và Hoài Vũ đều là trợ thủ đắc lực của anh.

Chỉ có điều Hoài Vũ là người thường xuyên lộ mặt giúp anh làm việc, còn Cốc Nam Ninh là người đứng sau, lần đó nếu.

không phải Cốc Nam Ninh bí mật theo dõi thì chỉ sợ rằng anh và Hoài Vũ đã mất mạng rồi.

Bởi vì hai người họ đều bị thương rất nghiêm trọng nên bệnh viện đã phải cấp cứu rất lâu mới miễn cưỡng bảo đảm được mạng sống của bọn họ.

Cốc Nam Ninh không còn cách nào khác.

nên đành âm thầm mời Cố Ngân Phương qua đây ngay lập tức.

Cũng may là Cố Ngân Phương quen biết rất nhiều bác sĩ có trình độ y thuật cao nên đã điều máy bay tư nhân đón bọn họ tới đây để cấp cứu cho hai người họ ngay trong đêm.

Sau đó mạng sống của bọn họ cũng được bảo đảm hơn, nhưng vết thương đã để lại di chứng khó lành, ví dụ như cả khuôn mặt này đều bị hủy hoại, ví dụ như chân của anh bị thương đến bây giờ vẫn chưa thể đứng lên được, và cả Hoài Vũ cũng bị mất một chân.

Vì để khôi phục lại khuôn mặt này cho.

anh nên Cố Ngân Phương đã chủ động liên lạc với Sở Khả Vy, hai người bọn họ có quen biết nhau từ trước.

Lúc đó Sở Khả Vy cũng không dễ dàng đồng ý chữa trị cho người khác nhưng lại tiếp nhận khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn này của Hà Tuấn Khoa, có lẽ là vì cô ta cảm thấy khuôn mặt này có tính thử thách khá cao, cô ta muốn chứng minh năng lực phẫu thuật thẩm mỹ của mình rất cao siêu.

Nhưng cô ta cũng không thể nào ngờ.

được rằng cô ta khôi phục lại khuôn mặt này cho anh và rồi lại đem lòng yêu mến nó.

Còn về chuyện anh vấn luôn mất liên lạc với Lâm Hương Giang thì là vì lúc mới đầu anh bị thương nặng đến mức không có cách nào báo cho cô biết tung tích của anh, sau đó là vì dáng vẻ của mình đã thay đổi, chân cũng bị tàn phế, anh sợ cô sẽ ghét bỏ anh.

Lâm Hương Giang nghe Hà Tuấn Khoa nói xong dường như cũng có cảm giác như bản thân cô đang cùng anh trải qua những đau khổ đó, chẳng trách trước đây anh thường xuyên bị mất ngủ, không có cách nào có thể ngủ ngon giấc được.

Nếu đổi lại là cô thì chắc chắn cô cũng không thể chấp nhận được việc vừa tỉnh lại đã phát hiện gương mặt mình đã thay đổi, càng không thể chấp nhận được việc mình không thể đi đứng bình thường được nữa.

Cô nắm chặt tay anh: “Tuấn Khoa, xin lỗi anh, tất cả là tại em”

Hà Tuấn Khoa nhíu mày: “Anh không thích nghe em nói những lời này.”

Cô hít thở thật sâu, nếu anh không thích nghe vậy cô sẽ không nói nữa.

“Đúng rồi, Hoài Vũ đâu? Anh đã tìm thấy anh ta chưa?” Đột nhiên cô nhớ ra chuyện này.

Nghe vậy, đôi mắt của Hà Tuấn Khoa liền trầm xuống, sắc mặt cũng hơi thay đổi.