Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 473




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 473: Mùi giấm chua của ba nồng quá đi!

Lâm Hương Giang nằm trên giường bệnh, cô cố gắng muốn mở to mắt ra nhưng mí mắt lại cứ nặng tiĩu xuống.

Mùi thuốc khử trùng quanh quẩn quanh đầu mũi, trong ý thức mơ hồ vẫn nghĩ rằng mình đang bị nhốt trong phòng thí nghiệm dưới tầng hầm của Sở Khả Vy.

Lâm Thanh Dương thấy mẹ ngây ngốc không nói tiếng nào thì hoảng sợ, mếu máo như sắp òa khóc: “Mẹ ơi, không phải mẹ hôn mê lâu quá nên quên mất con rồi đấy chứ?”

“Thanh Dương? Sao… sao con lại ở đây?” Cuối cùng thì cô cũng mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng lại khàn đặc lại.

Lâm Thanh Dương thấy mẹ nói chuyện với cậu thì mới có thể thở phào một hơi: “Con còn tưởng rằng mẹ quên mất con trai mẹ rồi cơ!” Nói rồi buồn bã bĩu môi: “Mẹ còn hỏi con nữa, trước đó mẹ nói cái gì mà mẹ đi công tác, công tác thế nào mà suýt nữa mất cả mạng, sau này mẹ không được tiếp nhận những công việc nguy hiểm như vậy nữa, con cũng không cho mẹ ra nước ngoài nữa!”

Cậu nhóc này vẫn chưa lớn nhưng giọng điệu nói chuyện thì ngày càng bá đạo, đúng là cha nào con nấy!

Lâm Hương Giang còn chưa kịp đáp lại thì Nguyễn Cao Cường đã bưng một cốc nước ấm đi tới: “Thanh Dương nói không sai, sau này em không được tiếp nhận những công việc vớ vẩn lung tung như vậy nữa, anh đã nói với em bao nhiêu lần là nhà họ Sở đó rất nguy hiểm mà em vẫn không chịu nghe, bây giờ nhìn xem, suýt chút nữa thì không giữ được cái mạng nhỏ này nữa rồi!”

Lâm Hương Giang nhìn hai cậu cháu bọn họ, cuối cùng đặt ánh mắt trên người Nguyễn Cao Cường: “Anh cũng tới rồi à?”

“Nếu anh còn không đến thì em đã biến thành người bị mất tích rồi, không… nói đúng hơn thì nếu anh đến muộn một chút thì đã phải ở đó dọn xác giúp em rồi” Xem ra Nguyễn Cao Cường tức giận thật rồi nên nói chuyện mới ác mồm ác miệng như vậy.

Lâm Hương Giang uống một ngụm nước anh ta rót, cô đưa tay đánh vào đầu mình mấy cái thì cảm thấy có chút choáng váng.

“Em hôn mê bao lâu rồi?”

“Năm ngày rồi” Nguyễn Cao Cường nói.

Năm ngày… chẳng trách cô lại cảm thấy không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, phải qua một lúc lâu mới dần dần hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước khi cô chìm vào hôn mê.

“Tuấn Khoa đâu? Anh ấy sao rồi?” Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ vẫn chưa thấy anh đâu nên cô không tránh khỏi có chút sốt sắng.

“Em vẫn còn tâm trạng để lo lẳng cho cậu ta sao?”

“Anh ấy không bị thương chứ?” Lúc cô hôn mê thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ đều là hình ảnh anh bị nhà họ Sở sát hại.

Nguyễn Cao Cường liền thở dài: “Đúng là có con gái lớn trong nhà chẳng khác nào quả bom nổ chậm, yêu đương vào một cái là quên cả anh trai ruột luôn, sao em lại không hỏi thăm tình hình của anh chứ?”

“Anh sao?” Lâm Hương Giang nhìn ngó anh ta từ trên xuống dưới một hồi sau đó nhíu mày nói: “Nhìn anh cũng khỏe mạnh lắm mài Nguyễn Cao Cường hừ lạnh một tiếng: lếu không có anh không chế đám cảnh vệ của nhà họ Sở thì em nghĩ rằng Hà Tuấn Khoa có thể thuận lợi bắt gọn Sở Châu Nam như thế sao?”

Ý của anh ta là chuyện nhà họ Sở bị diệt trừ tận gốc lần này cũng là nhờ một phần công lao của anh ta sao?

“Anh… anh đã đến đây từ trước rồi sao?”

“Từ lúc em tiếp nhận công việc này đã luôn bặt vô âm tín nên anh không đến cũng không được, anh không muốn Thanh Dương mới bé tí thế này mà đã mồ côi ba mẹ, đến lúc đó chẳng phải người cậu ruột là anh đây phải nuôi nấng nó sao?” Nghe Nguyễn Cao Cường nói như vậy cứ tưởng như anh ta nghèo kiết xác không nuôi nổi một đứa trẻ vậy!

“Cậu nói không sai, mẹ ơi, mẹ đã từng suy nghĩ đến con chưa? Mẹ muốn con trở thành đứa trẻ đáng thương mồ côi ba mẹ sao?” Lâm Thanh Dương cũng trách móc cô.

Lâm Hương Giang nghe vậy thì quay qua nhìn con trai, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt non nớt của cậu bé: “Mẹ xin lỗi, mẹ chỉ muốn tìm ba giúp con thôi mà”

€ô nói rồi chợt nghĩ đến điều gì đó liền hỏi tiếp: “Con… con đã nhìn thấy ba chưa?”

Hiện giờ hình dáng của Hà Tuấn Khoa đã thay đổi, cô cũng không biết thẳng bé có thể nhận ra ba mình hay không?

“Ba sao? Mẹ tìm thấy ba rồi sao?” Hai mắt Lâm Thanh Dương chợt mở to, thực ra cậu bé đã tha thứ cho ba từ rất lâu rồi, những ngày không có ba ở đây, cậu cũng rất nhớ ba.

Lâm Hương Giang ngờ vực nhìn về phía.

Nguyễn Cao Cường, chẳng lẽ ba con bọn họ chưa gặp nhau sao?

Nguyễn Cao Cường như hiểu được suy nghĩ của cô, anh ta nhướng mày nói: “Bọn họ gặp nhau rồi, chỉ có điều không nhận ra nhau thôi.”

Hà Tuấn Khoa không nói rõ thân phận của mình cho con trai biết, Nguyễn Cao Cường nghĩ rằng anh không tiện nói nên cũng không nói cho Lâm Thanh Dương biết đó là ba của cậu bé.

Lâm Hương Giang ngày càng không thể hiểu được không nhận ra nhau là có ý gì?

Chẳng lẽ Hà Tuấn Khoa không muốn nhận con trai sao?

“Anh ấy đâu? Em muốn gặp anh ấy”

Nguyễn Cao Cường nhìn đồng hồ: “Cậ ta sắp tới rồi, bọn anh thay nhau chăm sóc em”

Cô đã hôn mê nhiều ngày như vậy rồi, trước đây bác sĩ cũng không dự đoán được cô sẽ tỉnh lại vào lúc nào nên hai người chỉ có thể thay nhau chăm sóc cô, dù sao thì bọn họ cũng có công việc riêng cần phải giải quyết.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy ra, là Cốc Nam Ninh đẩy Hà Tuấn Khoa tiến vào.

Hà Tuấn Khoa thấy cô đã tỉnh lại thì không khỏi ngẩn ra một hồi, đôi mắt đen u ám lóe lên tia sáng rồi vội vàng tự mình điều khiển xe lăn đi đến bên cô.

“Em tỉnh rồi sao?” Có thể nhận thấy rằng anh đang rất vui mừng, không kìm được vươn tay ôm lấy cô.

“Ừ” Lâm Hương Giang cũng không biết tại sao, rõ ràng là cô còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh nhưng khi gặp nhau rồi thì lại không nói được câu nào.

“Chú ơi, chú đừng lôi lôi kéo kéo mẹ cháu như vậy nữa, lỡ đâu ba cháu nhìn thấy sẽ không hay đâu” Lâm Thanh Dương nói rồi đưa tay định kéo tay của “chú” đó ra khỏi người mẹ.

Cuối cùng còn đưa mắt liếc Lâm Hương Giang một cái, ý muốn nói cô phải chú ý một chút, chồng của cô còn chưa chết đâu!

Lâm Hương Giang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai thì không kìm được mà bật cười, rõ ràng là ba của cậu đang ở ngay trước mặt mà cậu lại không nhận ra, “Không sao đâu, ba con sẽ không để ý đâu”

Mấy ngày nay ngoại trừ việc đến chăm sóc cô thì Hà Tuấn Khoa còn rất nhiều chuyện phải giải quyết nên cũng không chú ý đến việc để cho hai ba con nhận nhau, bây giờ cô đã tỉnh lại, hơn nữa còn nghe thấy con trai nói chuyện với mình như vậy thì mới nhớ ra, chắc chắn là thằng nhóc con này không nhận ra anh vì dù sao thì dáng vẻ của anh cũng không còn giống như trước đây nữa.

Anh đưa mắt liếc nhìn Lâm Hương Giang, cô nói như vậy chẳng phải đang cố tình khiêu khích mâu thuần giữa hai ba con anh sao?

“Ai nói thế? Mùi giấm chua của ba con nồng lắm đấy, con sợ đến khi đó chú này không nuốt nổi, cả mẹ cũng nuốt không trôi đâu!”

Hà Tuấn Khoa nghe vậy thì híp mắt lại, thẳng nhóc này quả thực rất hiểu tính cách của anh.

Nguyễn Cao Cường khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười đứng đó xem kịch.

“Vậy sao? Sao mẹ lại không biết nhỉ?”

Lâm Hương Giang cố tình làm như không hiểu gì nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, hỏi: “Mùi giấm chua của anh nồng lắm sao?”

*Em còn không hiểu anh bằng con trai sao?” Hà Tuấn Khoa thở dài nói.

“Thế anh nên thay đổi đi, ăn nhiều giấm quá không tốt đâu” Cô giả vờ thật lòng khuyên nhủ nói.

“Không thay đổi được, nếu em và người đàn ông khác có điều gì mờ ám với nhau thì chắc chắn là anh không thể chịu nổi” Anh không những không phản đối mà ngược lại còn rất thẳng thắn Lâm Thanh Dương nghe hai người bọn họ nói chuyện, ngước mắt nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn “chú” sau đó mới nhíu mày hỏi: “Mẹ ơi, rốt cuộc thì chú này là ai vậy?”

Hà Tuấn Khoa hậm hực chỉ tay vào ngực mình rồi nói: “Nhóc con, ba chính là ba của con”

“Không thể nào! Ba con và chú không giống nhau.” Lâm Thanh Dương không tin “Ba đúng là ba của con mà, chỉ có điều…

khuôn mặt của ba đã được thay đổi một chút thôi” Lâm Hương Giang nói.

Lâm Thanh Dương không chớp mắt nhìn “chú” trước mặt chằm chằm, đột nhiên cậu.

vươn tay sờ vào khuôn mặt của anh, thậm chí còn có ý định kéo chiếc mặt nạ trên mặt anh xuống: “Ba đeo mặt nạ làm gì? Tại sao khuôn mặt của ba lại không giống trước đây nữa?”

Hà Tuấn Khoa kéo bàn tay đang sờ loạn trên mặt anh ra: “Ba không đeo mặt nạ.”

“Thế tại sao khuôn mặt của ba lại thay đổi? Ba… ba phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Cậu bé tuyệt đối không thể ngờ được rằng ba của cậu sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ!

Tai sao ba phải phẫu thuật thẩm mỹ? Ba cố tình thay đổi khuôn mặt là vì không muốn mẹ mẹ con con không nhận ra ba sao?” Lâm Thanh Dương tức giận hỏi.

Ba phải biết rằng mẹ vẫn luôn cố gắng đi tìm ba chứ!