Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 470




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 470: Vợ tôi chỉ có một

Họng súng của khẩu súng trong tay Sở Châu Nam vừa lấy được từ tay của bảo vệ lúc nãy cũng đang hướng về phía Hà Tuấn Khoa.

Sau khi ông ta bị Cốc Nam Ninh khống chế, họng súng đã được ấn xuống rồi, nhưng khẩu súng vẫn chưa tuột ra khỏi tay ông ta.

Tận mắt chứng kiến cái chết của con trai, cộng với sự phản bội của Sở Khả Vy đã bỗng dưng kích thích cơn phẫn nộ của ông ta, nên ông ta chẳng suy nghĩ gì mà đã kích động bóp cò súng về phía Hà Tuấn Khoa rồi Ở nơi thiêng liêng này lại vang lên tiếng súng một lần nữa!

“Không…”

Một phát súng này vốn dĩ là định bản Hà Tuấn Khoa, nhưng lại có một bóng dáng chặn trước mặt anh!

Anh thật sự không ngờ cô ta sẽ chắn đạn cho anh!

Sở Khả Vy lấy hai tay ôm bụng mình, máu đã thấm đỏ cả đôi tay cô ta, nhưng khóe miệng cô ấy lại cong lên, nhìn thẳng vào người ba đang hoàn toàn kinh ngạc đến sững sờ của mình.

“Ba… ba đừng giết anh ấy, con không thể không có anh ấy được..” Cô ta thật sự rất yêu anh, yêu tới mức phát điên lên vì anh, vì anh mà hy sinh cả mạng sống của mình.

“Khả Vy, con… con…” Sở Châu Nam thấy con trai chết trước mặt mình, bây giờ lại chính tay mình bóp cò súng bắn trúng con gái mình, ông ta thấy mình sắp điên lên mất rồi!

Đồng thời ông ta cũng nhìn cô ta đầy thất vọng và căm giận: “Sao con lại ngu xuẩn như thế? Sao lại muốn chắn đạn cho hải chứ? Hắn chỉ đang lợi dụng con mà thôi Sở Châu Nam hận không thể bắn một phát đạn nữa để giết chết Hà Tuấn Khoat Nhưng khẩu súng trong tay ông ta đã bị giật lấy mất rồi.

Cốc Nam Ninh hoàn toàn có thể cản được phát súng vừa rồi của ông ta, nhưng anh ta nhớ mệnh lệnh của Hà Tuấn Khoa là phải giữ lại mạng sống của Sở Châu Nam.

Hơn nữa anh ta tận mắt thấy Sở Khả Vy tự giác chạy đến trước mặt Hà Tuấn Khoa, nên anh ta mới không cản Sở Châu Nam lại.

Sở Khả Vy giống như không nghe thấy những lời của ba mình, cô ta từ chối nghe tất cả những lời liên quan đến việc Hà Tuấn Khoa lợi dụng mình và không yêu mình.

Cuối cùng cô ta không chống đỡ nổi mà ngã xuống bên cạnh chân của Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa muốn đỡ cô ta dậy, nhưng lại không có cách nào để kéo cô ta dậy cả.

Nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc váy cưới của cô ta, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thật quá đau lòng.

“Sở Khả Vy, tôi không đáng để cô làm như vậy” Anh biết rất rõ mình đối với cô ta như thế nào, anh cảm kích cô ta nhưng không có cách nào để trao tình cảm của mình cho cô ta cả, trái tim anh chỉ có thể trao cho một người mà thôi.

Sở Khả Vy siết chặt lấy anh tay, vừa thở hổn hến vừa trầy trật nói: “Đối với em thì anh đáng… anh là người đàn ông em yêu, cả đời này của em chỉ yêu một người duy nhất là anh thôi…

Hà Tuấn Khoa mím chặt môi, tình cảm của cô ta vừa dày vừa nặng như vậy anh thực sự không nhận nổi Cô ta tưởng anh không tin nên lại nói Thật đấy, em không lừa anh đâu”

Tôi tin cô.” Giọng nói của anh có hơi trầm xuống.

“Anh tin em? Thật sao?” Ánh mắt cô ta sáng lên khi nhìn anh, đối với cô ta anh chính là cả thế giới của cô ta.

Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu: “Ừm, nhưng cô không nên yêu tôi”

Ánh sáng trong mắt Sở Khả Vy tắt ngấm trong chớp mắt, vội vàng nói: “Chẳng có gì là nên với không nên cả! Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta… anh đã đồng ý với em là muốn cưới em làm vợ của anh rồi!”

Cô ta run rẩy lấy nhẫn cưới ra, đưa đến trước mặt anh: “Anh giúp em đeo nó vào, như vậy thì em đã trở thành vợ của anh rồi Đến giờ phút này rồi mà cô ta vẫn còn ám ảnh về việc trở thành vợ của anh, nếu không cô ta sẽ chết không nhắm mắt!

Lâm Hương Giang đang ở cách đó xa xa nhìn họ, nghe thấy những lời của Sở Khả Vy, cô không khỏi nghỉ ngờ cô cả nhà họ Sở này có phải là yêu đương đến mất não luôn rồi không?

Vì tình yêu mà có thể không quan tâm đến mọi chuyện sao?

Hà Tuấn Khoa không có tình cảm gì với cô ta, vì một người đàn ông như vậy mà cô ta vẫn có thể trả giá bằng cả mạng sống của mình sao?

Hà Tuấn Khoa rũ mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói kia, anh im lặng vài giấy rồi đưa tay ra nhận lấy nó.

Sở Khả Vy vui mừng khôn xiết, nghĩ răng anh chắc chắn sẽ đeo cho cô ta và thừa nhận cô ta là vợ của anh!

Nhưng những lời nói tiếp theo đó của anh đã hoàn toàn khiến cô ta đau khổ tột cùng, anh nhìn cô ta bằng ánh mắt âm trầm và nói: “Khả Vy, vợ tôi chỉ có một người, nhưng người đó không phải là cô. Xin lỗi, tôi không thể lừa cô được nữa.”

Từ đầu đến cuối anh luôn từ chối cô ta Về mặt tình cảm, cũng đã nói rất rõ ràng rằng trong lòng anh chỉ có một người duy nhất, anh không thể nào tiếp nhận cô ta cả.

Nhưng cô ta không nghe, cô ta thà bàn bạc điều kiện với anh cũng muốn kết hôn với anh.

“Anh..” Sở Khả Vy thở gấp, vừa oán giận vừa căm hận nhìn anh: “Tại sao? Anh không thích em dù chỉ một chút thôi sao?”

“Không có, tôi biết cô có ơn với tôi, cô là ân nhân của tôi, tôi có thể báo ơn nhưng không thể yêu cô được.”

Sở Khả Vy cảm thấy hơi khó thở, giơ ngón tay lên chỉ về phía Lâm Hương Giang, oán hận nói: “Trong lòng anh chỉ có cô ấy thôi đúng không?”

“Đúng” Hàn Tuấn Khó trả lời cô ta không chút do dự nào.

Sau khi Lâm Hương Giang nghe được lời này thì nhìn về phía anh, đối mắt với anh trong không trung, khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau thì hai người cũng đã hiểu được tâm ý của đối phương.

Có câu này của anh, trong phút chốc cô ta cảm thấy có chết cũng thấy không có gì phải hối tiếc nữa rồi.

Sở Khả Vy nghe được câu trả lời của anh, cuối cùng cũng được nếm thử cái gì gọi là tuyệt vọng rồi. Bỗng nhiên cô ta y nhìn lên trời và cười lớn, nhưng nét mặt của cô ta lại vô cùng mỉa mai và bi thương: “Trong lòng anh chỉ có cô ta, mà em chỉ là ân nhân của anh..”

“Nếu sớm biết như vậy thì lúc đầu em nên giết chết cô ta trước!” Cô ta hận tại sao lại để Lâm Hương Giang sống đến tận bây giờ?

Cô ta vừa nói xong thì phun ra một ngụm máu, hít thở càng khó khăn hơn, giống như có thể chết bất cứ lúc nào vậy!

Hà Tuấn Khoa thấy vậy thì ánh mắt càng trầm xuống, anh không muốn Sở Khả Vy cứ thế mà chết!

“Người đâu!” Anh hét lên.

Bỗng nhiên một nhóm cảnh sát đặc nhiệm xuất hiện từ cảnh cửa bên trong nhà thờ, chỉ trong thoáng chốc họ đã khống chế được đội bảo vệ của Sở Châu Nam và thuộc hạ của Sở Khả Thiên rồi.

Sở Châu Nam vẫn còn đang đắm chìm rong nỗi đau mất con trai, thấy có nhiều cảnh sát đặc nhiệm xuất hiện như vậy thì thần trí của ông ta cũng rất tỉnh táo.

Lúc này, có hai sĩ quan cảnh sát đi đến trước mặt ông ta, đưa lệnh bắt giữ ra cho ông ta xem: “Sở Châu Nam, chúng tôi nhận được báo cáo, ông đã lén lút buôn lậu vũ khí đạn dược và ma túy, bây giờ chúng tôi cần ông theo chúng tôi về để tiếp nhận điều tra.”

Sau khi sĩ quan cảnh sát nói xong thì trực tiếp còng tay ông ta.

Sở Châu Nam nhìn chiếc còng tay sáng loáng, nhất thời không phản ứng lại kịp, đợi đến khi ông ta nhớ ra điều gì đó thì sững sờ nhìn về phía Hà Tuấn Khoa.

“Cậu… Là cậu giăng bẫy hãm hại tôi!”

“Ông chủ nhà họ Sở, đây là ông tự chuốc vạ vào mình, ông làm nhiều chuyện xấu như.

vậy thì cũng phải đến lúc nên dừng lại rồi”

Hà Tuấn Khoa không phủ nhận.

Thực tế nhà họ Hà đã hống hách lộng hành ở nước Mỹ lâu như vậy rồi, phía trên đã muốn xử lý lâu rồi, chỉ là không biết phải làm thế nào với thế lực của Sở Châu Nam, hơn nữa ông ta cũng vô cùng xảo quyệt, mãi vẫn không nắm được bằng chứng hành động trong bí mật của ông ta.

Những món hàng mà Hà Tuấn Khoa cướp được của nhà họ Sở vừa hay lại là bằng chứng để họ có lý do bắt giữ Sở Châu Nam.

“Cậu! Cậu cho tôi một cái lồng lớn như chờ cậu đến! Chỉ cần tôi chưa chết thì tôi với cậu chưa xong đâu!” Bây giờ Sở Châu Nam mới thấy bản thân mình thật sự quá xem thường Hà Tuấn Khoa rồi Hà Tuấn Khoa hoàn toàn không để ý đến lời đe dọa của ông ta, mở miệng gọi: “Bác sĩ, mau qua đây, cứu người”

‘Sớm đã dự đoán được chắc chẩn sẽ xảy ra cảnh bản súng, vậy nên bác sĩ và y ta đã đi theo sau và mai phục cùng với đội cảnh sát.