Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 469




Chương 469: Chết không nhắm mắt

“Buông cô ấy ra” Mặt Hà Tuấn Khoa không chút cảm xúc nhìn vào Sở Khả Thiên, trong đôi mắt lạnh lẽo sâu thẩm không thấy đáy có một loại sát khí khiến người khác nghẹt thở.

Điều mà anh ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, đặc biệt là dùng người phụ nữ mà anh yêu nhất để uy hiếp anh!

Trong tay Sở Khả Thiên cũng cầm khẩu súng, nòng súng đương nhiên là nhằm vào Lâm Hương Giang, người bị anh ta nắm giữ.

Nếu Hà Tuấn Khoa thực sự quan tâm đến cô, dựa theo cách làm thông lệ của người bình thường, anh nhất định là phải thả Sở Châu Nam ra.

“Tôi nói rồi, anh thả ba tôi ra trước đi!” Sở Khả Thiên trong tay có con tin, còn có thể kêu gào.

Hà Tuấn Khoa hoàn toàn chưa cân nhắc qua việc phải thả Sở Châu Nam ra, sự chú ý của anh dường như đều bị Lâm Hương Giang hút đi hết rồi.

“Là anh làm cho cô ấy thành ra thế này hả?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chảm Sở Khả Thiên, giọng nói trầm ấm mang theo một luồng áp bức.

Câu hỏi này khiến Sở Khả Vy ở bên cạnh anh quặn thắt tim gan, bỗng nhiên nhìn về phía Sở Khả Thiên, thằng nhóc hồ đồ này nhất định sẽ khai ra cô ta!

Không đợi Sở Khả Thiên mở miệng nói, cô ta đã lạnh lùng quát anh ta: “Sở Khả Thiên, cậu cố ý đến phá hoại hôn lễ của tôi có phải không hả? Cậu thả cô ấy ra cho tôi đi”

Sở Khả Thiên không tin tưởng nhìn về hướng cô ta, sau đó cũng liền hiểu ra rồi cười mỉa mai: “Sở Khả Vy, chị mặc kệ ba sống chết ra sao, vẫn mơ mộng hảo huyền kết hôn với kẻ địch của nhà họ Sở. Chị là đồ phản bội!”

Sở Châu Nam đã thất vọng đến mức tuyệt vọng đối với đứa con gái này từ lâu rồi, bị đứa con trai nói như vậy, ông ta càng thêm cảm thấy con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.

“Cậu câm cái miệng lại cho tôi! Cậu còn dám dám làm liều, thì hông khách sáo với cậu nữa!” Dù sao thì chị em nhà bọn họ bình thường cũng không coi đối phương là người thân.

Sở Khả Thiên bỗng nhiên bật cười lớn: “Sở Khả Vy ơi là Sở Khả Vy, hôm nay chị đừng có nghĩ đến kết hôn. Hơn nữa, người ta chẳng qua chỉ là lợi dụng chị, hoàn toàn không muốn kết hôn với chị. Người mà anh ta quan tâm là người phụ nữ này, chứ không phải là chị, chị làm người phụ nữ của anh ta thành ra như thế này, chị nói xem xem anh ta sẽ bỏ qua cho chị sao?”

“Cậu…” Sắc mặt Sở Khả Vy trở nên khó coi, chết tiệt, anh ta vẫn nói ra hết rồi.

Hà Tuấn Khoa nheo đôi mắt lạnh lùng lại nhìn về phía cô ấy, giọng nói lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi: “Là cô?”

“Em…” Đúng vậy, là cô ta đã nhốt giam cầm Lâm Hương Giang, làm cho cô thành ra như thế này, nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới việc để cho Lâm Hương Giang xuất hiện trở lại, đợi hôn lễ kết thúc, thì cô ta sẽ biến cô thành mẫu vật xét nghiệm!

Lâm Hương Giang đã yếu ớt đến mức gần như sắp ngất xỉu đi, cô biết bộ dạng của bản thân hiện tại người không ra người ma không ra ma, nhưng điều duy nhất mà cô sợ là Hoài Vũ cũng bị nhốt, không có ai đi cứu “Tuấn Khoa, Hoài Vũ cũng ở trong tay cô ta… Anh hỏi cô ta xem ở đâu đi?” Cô không tin tưởng việc Sở Khả Vy nói rằng hắn đã chết.

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng liếc nhìn Sở Khả Vy, giọng nói không có nhiệt độ: “Người ở đâu? Cô giấu ở đâu rồi?”

“Em không biết!” Cho dù bị vạch trần rồi, Sở Khả Vy cũng không thừa nhận, cô ta kiểm soát cơn lửa giận trong lòng, nhìn thẳng vào anh nói: “Anh hoàn thành nghi thức hôn lễ với em trước đi. Anh muốn biết cái gì em đều có thể nói cho anh. “

“Khả Vy, có phải đầu óc của chị có vấn đề không vậy? Chị còn muốn kết hôn với anh ta sao?” Sở Khả Thiên lúc này thật sự khinh thường cô ấy!

“lm miệng đi! Ai cho phép cậu mang người phụ nữ này tới đây hả?” Sở Khả Vy trút giận lên người anh ta “Được rồi, được rồi… chị thật sự là hết thuốc chữa rồi!” Nòng súng trong tay Sở Khả Thiên đè thật mạnh lên trên đầu của Lâm Hương Giang, lại lần nữa nói với Hà Tuấn Khoa: “Mau thả ba tôi ra, nếu không thì ngay bây giờ tôi sẽ khiến cô ta chết trước mặt anh! “

Đôi mắt đại bàng sâu thẳm của Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm vào Sở Khả Thiên không hề chớp mắt, nơi sâu nhất trong con ngươi ẩn chứa một loại hơi thở máu tanh đến cực hạn: “Anh dám động vào cô ấy thử xem.”

Không ai có thể uy hiếp anh, anh sẽ cho.

Sở Khả Thiên biết cái giá nào đáng phải trả!

Sở Khả Thiên không bao giờ thèm để ý đến anh, cho dù cảm thấy được sự áp bức làm cho người ta sợ hãi từ trên người anh, anh ta cũng không đặt ở trong lòng.

Hà Tuấn Khoa nheo đôi mắt lạnh lùng lại, khuôn mặt căng thẳng hiện lên một chút hung ác, mím chặt đôi môi mỏng, nhưng vẫn không có ý định để cho Cốc Nam Ninh thả Sở Châu Nam ra.

Tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh, đợi cho tiếng đếm thứ 3 của Sở Khả Thiên rơi xuống, tiếng súng có phải là sẽ vang lên theo hay không?

Trái lại Sở Khả Vy hy vọng Sở Khả Thiên nổ súng bắn chết Lâm Hương Giang, dù sao giữ cô lại cũng không có ích gì.

Lâm Hương Giang nhầm mắt lại. Nếu như mình trở thành vật trở ngại của Hà Tuấn Khoa, còn không bằng trực tiếp chết đi, cô cảm thấy rằng mình cũng không sống được lâu nữa.

Hà Tuấn Khoa vẫn có thể bình tĩnh như vậy, nhưng Sở Khả Thiên lại có chút thiếu kiên nhẫn, chết chẳng lẽ anh hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ này sao?

Sở Khả Thiên nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm, nếu đã là một người phụ nữ vô dụng, anh ta cũng mong muốn giết chết cô để báo thù cho chính mình, vậy thì chấm dứt số mệnh thấp hèn của cô là xong!

“Ba…” Tiếng đếm cuối cùng rơi xuống, khẩu súng trong tay anh ta cũng nạp đạn theo Pằng!

Tiếng súng vang lên, tất cả những vị khách có mặt ở đó đều hoảng sợ và ôm đầu trốn sau những chiếc ghế.

Sở Khả Vy nhảy dựng lên và nhìn chảm chằm vào Lâm Hương Giang không chớp.

mắt, cô đã chết chưa?

Không có người nào nhìn thấy khoảnh khắc lúc súng nổ, vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa là thế nào, lúc này vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị, bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.

Mọi người đều cho rằng Sở Khả Thiên đã nổ súng bắn chết Lâm Hương Giang.

Đến ngay cả bản thân Sở Khả Thiên cũng cho rằng là anh ta nổ súng, nhưng mà khẩu súng trong tay anh ta đột nhiên lại nắm không vững mà rơi xuống trên mặt đất đất kèm theo một tiếng nổ bùm.

Cơ thể anh ta lắc lư, bước chân lảo đảo loạng choạng, như là sắp đứng không vững nữa, anh ta cúi đầu xuống thì thấy trên ngực có một lỗ thủng máu.

Người trúng đạn đột nhiên lại là anh ta!

Không thể nào… đây là điều không thểt “Sở Khả Thiên!” Sở Khả Vy kinh hãi không dứt, tại sao lại là anh ta bị trúng đạn?

Cô ta theo bản năng nhìn về phía Cốc Nam Ninh, vừa đúng lúc anh ta quay nòng súng lại, một lần nữa nhắm ngay vào đầu Sở Châu Nam.

Là anh ta! Tay súng thiện xạ không phải là tên gà mờ!

Anh ta nhanh chóng nhằm nòng súng về phía Sở Khả Thiên trong khi anh ta đang nạp đạn, hơn nữa còn ở vị trí chính giữa ngực!

Bịch… Lần này là tiếng Sở Khả Thiên ngã ngửa ra sau, anh ta ngã thẳng đờ trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, giữ nguyên vẻ mặt cuối cùng trước khi tắt thở chết, vừa không dám tin vừa mang theo hoảng sợ, còn có cả chết không nhắm mắt…

Lâm Hương Giang quay lại nhìn, liền nhìn thấy tử trạng của Sở Khả Thiên, nhìn thấy lỗ thủng máu trên ngực của anh ta, anh ta đã chết như vậy!

Cô vô thức nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, anh ngồi trên xe lăn, lạnh lùng hà khắc giống như là thần chết phụ trách quản lý sống chết của con người!

Cô vốn nghĩ rằng anh sẽ không để cô xảy ra chuyện, nhưng không ngờ rằng anh sẽ trực tiếp giết chết Sở Khả Thiên.

“Khả Thiên!” Sở Châu Nam nhìn thấy con trai đã chết, giật mình ngẩn người hồi lâu mới hoàn hồn lại, nát tan cõi lòng gào thét lên, hai mắt trong phút chốc trở nên đỏ tươi!

“Giết cậu ta! Giết cậu ta cho tôi!” Ông ta giống như phát điên lên ra mệnh lệnh cho đội cảnh vệt!

“Ai dám ra tay!” Nòng súng của Cốc Nam Ninh nhắm ngay vào giữa trán Sở Châu Nam, anh ta là một sát thủ hung ác, là cái loại giết người không chớp mắt.

Đội cảnh vệ vừa mới giơ khẩu súng về phía Hà Tuấn Khoa, bây giờ họ lại sợ hãi!

Sở Châu Nam thấp giọng nguyền rủa, ngược lại đối với Sở Khả Vy lạnh giọng ra mệnh lệnh: “Con giết cậu ta để báo thù cho.

Khả Thiên! Mau lên!”

Sở Khả Vy cũng trầm mặc một hồi mới định thần trở lại, mặc dù thường ngày hay bất hòa với Sở Khả Thiên, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc thật sự muốn anh ta chết.

Vào lúc này, nhà họ Sở càng không thể buông tha cho Hà Tuấn Khoa được, cô ta cũng đừng nghĩ tới việc kết hôn với anh!

Cách làm của anh quả thực là quá đáng, nhưng muốn cô ta giết anh thì cô ta không làm được.

“Ba, con xin lỗi…” Cô ta chỉ có thể xin lỗi, cô ta không thể thực hiện theo mệnh lệnh của ông ta.

“Con… con…” Sở Châu Nam tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, trong ánh mắt xẹt qua sự hung ác, đột nhiên giơ khẩu súng trong tay lên nhắm ngay vào Hà Tuấn Khoal