Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 466




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 466: Hôm nay ông ta mới là nhân vật chính

Nói đến, cuộc sống của Sở Khả Thiên trước khi vận mệnh bị cắt đứt muốn vui sướng bao nhiêu có vui sướng bấy nhiêu, bên cạnh xoay quanh cũng đều là những phụ nữ thân hình nóng bỏng.

Mà bây giờ, cho dù anh ta có loại tâm tư đó, cũng không có cái năng lực ấy để đi vui sướng nữa.

Đặc biệt là khi nhìn thấy những người phụ nữ kia, anh ta muốn chạm vào nhưng không chạm được, vì vậy anh ta nóng lòng muốn phân Lâm Hương Giang chia thành nhiều mảnh nhỏ!

Không phải là một người đàn ông chân chính, đây là nỗi đau lớn nhất của anh ta, và cũng là nỗi sỉ nhục lớn nhất!

“Sở Khả Thiên! Cậu không muốn sống nữa sao? Anh ta là anh rể của cậu đấy. Cậu cho tôi chút tôn trọng đi!” Sở Khả Vy bực tức quát.

Người của cô ta nhanh chóng đi tới đoạt lấy được chiếc ghế trong tay Sở Khả Thiên, đồng thời khống chế anh ta.

Sở Khả Thiên tức giận đến nổi thở mạnh hổn hến, lời đó của Sở Khả Vy quá nực cười!

Anh ta khinh thường hừ lạnh: “Anh rể?

“Sở Khả Vy, chị bớt tự đắc đi! Một hôn lễ không có người chúc phúc nhất định sẽ không có được hạnh phúc, tôi xem chị sẽ xúi quẩy như thế nào!” Sở Khả Thiên bị cưỡng chế kéo ra ngoài, chỉ có thể nổi giận quát to.

Tâm trạng của Sở Khả Vy càng tồi tệ hơn, nhưng cô ta như là bị điên rồi, bọn họ càng phản đối, cô ta càng muốn tổ chức hôn lễ, chính là muốn gả cho Hà Tuấn Khoa!

Cô ta quay người lại nhìn anh hỏi: “Anh không sao chứ? Lời của Sở Khả Thiên anh không cần phải để trong lòng.”

Dung mạo tuấn tú của Hà Tuấn Khoa thản nhiên, lại hỏi: “Sở Châu Nam không tham gia hôn lễ sao?”

Ánh mắt của Sở Khả Vy tối sầm lại: “Đúng vậy… nhưng mà không sao cả. Ông ta không đến cũng tốt, chỉ cần em và anh thuận lợi kết làm vợ chồng là đủ rồi.”

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hà Tuấn Khoa lúc này lại có một chút gợn sóng, trong đôi mắt diều hầu có cái gì đó lóe lên: “Sao có thể như thế được? Bất kể nói như thế nào, ông ta là ba của cô, dù cho ông.

ta không chúc phúc, hôn lễ ngày hôm đó ông †a cũng phải đến xem”

“Chuyện này cứ giao cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến cho ông ta tham gia hôn lễ.” Anh nói, ánh mắt trầm xuống.

Sở Khả Vy nhìn anh chảm chấm không nói lời nào, cô ta biết rằng anh và ba có ân oán, anh nhất định khiến ba phải tham gia hôn lễ, chẳng lẽ cố tình chọc giận ông ta sao?

“Hay là cứ thôi đi, ông ta không muốn đến…” Cô ta không muốn hôn lễ ngày hôm đó ầm ï quá khó coi.

Chỉ là anh cắt ngang lời của cô ta: “Ông ta nhất định phải đến hôn lễ này.”

Sở Khả Vy hơi hơi nhíu mày, có một vài dự cảm không tốt khó giải thích được, nhưng cho dù là chuyện gì xảy ra, cũng không thể không tổ chức hôn lẽ.

Trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Lâm Hương Giang đã bị Sở Khả Vy giam cầm ở đây trong khoảng thời gian gần một tháng rồi Ý nghĩ ra sức giúp cô ta sống sót là, cuối cùng sẽ có một ngày nào đó cô có thể rời khỏi nơi đây, Hà Tuấn Khoa sẽ không buông bỏ cô…

Người làm chăm sóc trông chừng cô vì để đề phòng cô giở trò bịp bợm, bình thường đều dùng dây xích tay trói giữ tay cô lại.

€ó lẽ là bị nhốt quá lâu, thêm vào đó vết thương của cô vẫn luôn không được chữa trị tốt, nay lại hết lần này đến lần khác ngày.

càng trầm trọng hơn, cả người cô trở nên vô cùng yếu ớt Bây giờ, cô cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, đầu cũng đang đau nhức.

Lâm Hương Giang không có sức lực năm trên mặt đất, ý thức có chút mơ hồ, trong lúc.

ngẩn ngơ nghe thấy tiếng cửa sắt đang bị khóa mở ra..

Cô cho rằng đó là người làm chăm sóc trông chừng cho cô đang đi vào, nhưng trong chốc lát lại nghe thấy tiếng giày cao gót đi tới.

‘Gắng gượng mở mắt ra, không phải người trông coi xuất hiện ở trước mặt, mà là… Sở Khả Vy!

Sở Khả Vy một tháng trước đây sau khi đem cô đã cố chạy trốn bắt quay về lại thì không có đến nữa, lúc này đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là vì định lấy mạng của cô sao?

Sở Khả Vy nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, một bộ dạng có thể ngất xỉu đi bất cứ lúc.

nào, cười lạnh lùng nói: “Cô làm sao vậy?

Không chịu nổi những ngày tháng bị nhốt ở đây sao?”

“Cô cũng không thể chết nhanh như vậy được, ít nhất là đợi sau khi tôi và Henry kết hôn đã”

Lâm Hương Giang nhớ rắng cô ta đã từng nói rằng, cô ấy sẽ kết hôn với Hà Tuấn Khoa, xem ra ngày mà bọn họ tổ chức hôn lễ đang đến gần Sở Khả Vy hôm nay cố ý đem ảnh cưới của bọn họ đến: “Cô nhìn xem, đây là ảnh cưới của Henry và tôi. Cô xem chúng tôi có phải là rất xứng đôi không?” Cô ấy trực tiếp đưa ảnh cưới đến trước mặt Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang nhìn sang, trong bức ảnh, trên khuôn mặt của Hà Tuấn Khoa không có biểu cảm gì, bộ dạng của anh rất nghiêm túc, nhìn không ra bất cứ niềm vui nào khi được làm chú rể.

Nếu bọn họ không mặc lễ phục kết hôn, thật sự là không thể biết đây là ảnh cưới.

Cô không kìm được mà nhếch môi cười.

Sở Khả Vy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô.

cười cái gì?”

“Cô cảm thấy ảnh cưới của hai người trông có đẹp không? Những người không biết còn tưởng rằng ảnh cô chụp là ảnh người chết đấy.” Cô có chút giễu cợt nói.

Ánh mắt Sở Khả Vy sắc bén: “Ngậm cái miệng quạ đen của cô lại! Tôi biết là cô ghen tị, ghen tị tôi và Henry đã sắp kết hôn, tôi sẽ somes trở thành vợ của anh ấy!”

“Vậy nên cô cố ý đến đây là để khoe khoang với tôi đúng không?” Lâm Hương Giang mỉa mai nhìn cô ta, huống chỉ là Hà Tuấn Khoa cưới cô ta vì lý do gì, cô ta có thể thuận lợi trở thành vợ của anh hay không vẫn là một ẩn số.

“Tôi đến để thông báo cho cô hai ngày nữa bọn tôi sẽ kết hôn. Đợi khi tôi trở thành vợ của anh ấy, thì cô có thể được giải thoát rồi” Sở Khả Vy cong môi lên u ám.

Lâm Hương Giang hiểu cái mà cô ta gọi là giải thoát là có ý gì, không phải là buông tha cho cô, mà là muốn biến cô thành một cái xác chết nữ trong bể thủy tinh và trở thành một mẫu vật xét nghiệm của cô ta.

Lâm Hương Giang dường như đã tê liệt rồi, cũng có lẽ hoàn toàn không tin rằng bản thân sẽ chết ở đây.

“Vậy trước tiên tôi chúc cô một hôn lễ suôn sẻ.”

“Không cần cô chúc phúc, hôn lễ của chúng tôi tất nhiên sẽ diễn ra rất suôn sẻ!

Đến lúc đó cô hãy chờ mà xeml” Sở Khả Vy nói xong những lời này, hừ lạnh lùng một tiếng rồi mới rời đi.

Cô bước tới cửa và nói với người làm trông coi: “Cho cô ta uống thuốc. Cô ta không thể chết trước ngày cưới của tôi”

Lâm Hương Giang nghe thấy lời cô ta nói, cảm thấy hành động của cô ta thật lố bịch. Thực ra cô ta không cần phải cố ý đến đây để khoe khoang.

Tất cả những điều này đều chứng tỏ rằng trong lòng Sở Khả Vy không có cảm giác an toàn, Hà Tuấn Khoa không thể cho cô ta cảm giác an toàn.

Địa điểm hôn lễ của Hà Tuấn Khoa và Sở Khả Vy được chọn tổ chức tại một nhà thờ lớn nhất trong khu vực, khung cảnh ở đó được trang trí linh thiêng lại vừa không mất đi sự lãng mạn.

Dù cho khách khứa đến không nhiều, nhưng Sở Châu Nam đã ra lệnh người của nhà họ Sở không được phép tham gia, cho nên ở hiện trường không nhìn thấy người của nhà họ Sở.

Sở Khả Vy không hề quan tâm, cô ta chỉ cần cái nghỉ lễ này để công bố với mọi người rằng cô ta trở thành vợ hợp pháp của anh.

Hà Tuấn Khoa nhìn khách mời đến, Sở Châu Nam làm sao có thể không đến chứ?

Hôm nay ông ta mới là nhân vật chính!

Nhưng mà không bao lâu nữa, Sở Châu Nam sẽ tự mình đến thôi… Dù sao thì buổi hôn lễ hôm nay thực ra là được chuẩn bị cho.

ông tai