Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 465




Chương 465: Người đàn ông chân chính cũng không được tính đến

Sở Khả Vy vốn tưởng rằng anh ít nhiều gì thì cũng sẽ nói một câu xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng anh lại phản ứng lạnh nhạt đến như vậy, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn cô ấy một cái mà thôi!

Trong lòng cô ta tự nhiên thấy không vui, cũng mặc kệ bên cạnh có ai khác hay không, cô ta trực tiếp vươn tay nâng cằm anh lên, để anh nhìn vào cô ấy.

“Anh nói xem, chiếc váy cưới này có thích hợp với em không?” Cô a bắt buộc phải có được một đáp án.

Trên khuôn mặt của Hà Tuấn Khoa vẫn không hề có chút biểu cảm gì, chứ đừng nói đến vẻ mặt khi nhìn thấy tạo hình váy cưới của cô ta tuyệt đẹp thế nào.

“Thích hợp” Anh nói khẽ, thuận tay hất tay cô ấy ra.

“Anh…” Sở Khả Vy thật sự bị cái loại thái độ không mặn không nhạt này của anh làm cho tức muốn chết, không nhịn được mà nói: “Ngoài thích hợp ra, thì anh không có gì khác để nói nữa hả?”

Cho dù là miễn cưỡng cho có lệ với cô ta, tùy ý nói một câu xinh đẹp cũng không được sao?

“Cô muốn tôi nói cái gì?” Anh nhìn cô ấy hỏi.

Cô ta chưa từng gặp qua một người đàn ông nào không biết lãng mạn tình cảm như anh! Nhưng mà khi anh đối mặt với Lâm Hương Giang, rõ ràng là không phải như thế này!

Nghĩ đến điều này càng khiến lồng ngực cô ta càng thêm khó chịu, suýt chút nữa bị đè nén dẫn đến nội thương!

Cô ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc buồn phiển trong lòng xuống, đợi lát nữa còn phải chụp ảnh cưới, cô ta không thể tức giận được, phải xinh đẹp!

Sau khi giải tỏa luồng cơn giận ấy xong, cô ta mỉm cười với anh: “Vậy anh đi thay quần áo đi. Em đợi anh.”

Thực ra Hà Tuấn Khoa không muốn chụp.

cái thể loại chụp ảnh cưới này, nhưng mà nếu đã đồng ý kết hôn với cô ta, vậy thì phải phối hợp một chút thôi.

Anh bảo Cốc Nam Ninh đẩy anh vào phòng thay đồ, trên vẻ mặt lãnh đạm không nhìn thấy ra được một chút xíu niềm vui muốn kết hôn nào cả.

Jess ghé vào tai Sở Khả Vy, cảm thấy oan ức vì cô ta: “Cô cả ơi, cậu Henry có hơi quá thờ ơ với cô, cậu ấy sao có thể như thế này được?”

Sở Khả Vy vốn đã phiền lòng khó chịu, nghe thấy lời này lại càng mất hứng hơn, xụ mặt xuống tức giận quở trách: “Anh ấy như thế nào đến lượt của cậu nói sao?” Sau khi nói xong còn ậm ừ thật mạnh.

Jess bị trách măng té tát, không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ có thể lắc đầu thở dài, bắt đầu từ khi nào, cô cả phải xem sắc mặt của một người đàn ông?

Một lúc sau, Hà Tuấn Khoa thay xong lễ phục của chú rể rồi bước ra, đó là một bộ vest được làm thủ công cắt xén vừa vặn, so với phong cách bình thường mặc đi làm việc không quá giống nhau, kiểu dáng này là kiểu lễ phục, có không khí vui mừng.

Anh bẩm sinh đã là một cái giá treo quần áo (dáng người chuẩn), mặc cái gì cũng đẹp, cho dù là ngồi trên xe lăn, Sở Khả Vy đã bị anh cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đây là người đàn ông mà cô ta muốn lấy, là người chồng tương lai của cô ta!

Trong lúc nhất thời, những buồn phiền lúc nãy đều đã tan biến, có thể gả cho anh, thì cô ta còn cái gì để phải phàn nàn nữa?

Cô ta chủ động bước tới: “Henry, anh mặc bộ đồ này thật sự đẹp trai quá. Em chưa từng thấy qua người đàn ông nào mặc trang phục chú rể đẹp như vậy.”

Hà Tuấn Khoa cúi đầu xuống nhìn quần áo trên người mình, vẫn cứ tỏ thái độ thờ ơ: “Thật vậy sao? Tôi cảm thấy cũng bình thường thôi.” Thua xa so với bộ đồ mà anh đã mặc khi kết hôn với Lâm Hương Giang.

“Không, em cảm thấy đẹp. Sở Khả Vy giữ vững ý kiến của cô ấy.

“Cô cả, nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng, có thể bắt đầu chụp ảnh rồi” Có người ở cạnh đó đến nhắc nhở.

“Được rồi, chúng tôi đi qua ngay” Sở Khả Vy đưa một sợi dây chuyền kim cương qua, mỉm cười nói: “Anh giúp em đeo lên đi”

Hà Tuấn Khoa trái lại không từ chối, anh nhận lấy sợi dây chuyền, giúp cô ta đeo vào trên cổ trong khi cô ta cúi người xuống “Được rồi, chúng ta đi thôi” Tâm trạng của cô ta đã khá hơn.

Trong phòng chụp ảnh đã được ba trí xong xuôi, Sở Khả Vy đứng sau người Hà Tuấn Khoa, cúi người, quàng hai tay qua cổ anh tạo dáng xong, để cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh.

“Được rồi, cô cả cô có thể tiến gần hơn một chút nữa… Cậu Henry xin hãy mỉm cười.

Bây giờ là chụp ảnh cưới, là chuyện vui mừng, không phải là mở một hội nghị nghiêm túc, được chứ?” Nhiếp ảnh gia nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đó của Hà Tuấn Khoa, có chút hơi dở khóc dở cười.

“Henry, cười một chút đi nào” Sở Khả Vy hạ giọng nói nhỏ với anh.

Nhưng mặt Hà Tuấn Khoa không chút biểu cảm nói: “Tôi cười không nổi, nếu không thì không chụp nữa?”

Sở Khả Vy hít sâu một hơi, nhân nhượng anh thêm một lần nữa: “Được rồi, anh không cần cười, em cười.”

Nhiếp ảnh gia cũng không còn cách nào khác với anh ta, đành phải nói với Sở Khả Vy: “Cô cả, cô có thể hôn lên mặt anh ấy, như vậy sẽ thân mật hơn đôi chút.”

Sở Khả Vy đang định làm theo thì Hà Tuấn Khoa quay mặt sang chỗ khác, cau mày nói: “Chúng ta chụp là chụp ảnh cưới, không phải là ảnh nghệ thuật. Cô phải nghiêm chỉnh một chút.”

Sở Khả Vy giật mình ngơ ngác, nhìn thấy bộ dạng ghét bỏ như vậy của anh, suýt chút nữa không kìm được mà phát cáu với anh.

Kết hôn với cô ta đau khổ đến như vậy sao?

Sắc mặt cô ta trở nên lạnh lùng hơn đôi phần: “Henry, em biết anh không phải thực.

lòng thật dạ lấy em, nhưng mà nếu chúng ta đã thương lượng xong xuôi các điều kiện, vậy anh có nên hợp tác với em một chút hay không?”

“Tôi bây giờ không phải đang hợp tác với cô sao?” Bằng không thì anh đã về từ lâu rồi, sao mà có thể chụp ảnh cưới với cô ta được chứ?

Sở Khả Vy nhất thời không có cách nào phản bác lại. Cũng đúng, anh đồng ý chụp ảnh đã là tốt lắm rồi, sao lại còn hy vọng xa vời anh sẽ cười để chụp ảnh với cô?

“Nhiếp ảnh gia, chúng tôi muốn chụp một bộ ảnh cưới nghiêm chỉnh, không cần phải mấy cái kiểu dáng mỉm cười ân ái gì cả, anh đã hiểu chưa?” Sở Khả Vy nuốt một hơi xuống rồi nói “Tôi… hiểu rồi” Đây chính là lần đầu tiên nhiếp ảnh gia nhìn thấy một cặp vợ chồng chưa cưới như bọn họ.

Trong tay Sở Khả Vy cầm bó hoa, đứng phía sau Hà Tuấn Khoa, không có bất kỳ động tác âu yếm ân ái nào khác.

Chụp ảnh cưới như thế này rất chán, tất nhiên là cũng rất nhanh chóng thì chụp xong rồi Bọn họ đi ra khỏi phòng chụp ảnh, Sở Khả Vy cũng không có tâm trạng.

Ngược lại Hà Tuấn Khoa không bị ảnh hưởng gì cả, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như lúc nãy.

Sở Khả Vy vốn định thay thêm bộ đồ khác nữa để chụp thêm một vài tấm ảnh, nhưng hiện tại xem ra là hoàn toàn không cần thiết.

Cô đang chuẩn bị đi thay váy cưới trên người ra, thì lúc này có vị khách khác bước vào tiệm đồ cưới.

Thật là trùng hợp, người đến chính là Sở Khả Thiên, anh ta chỉ là lái xe đi ngang qua, nhìn thấy Sở Khả Vy đang ở trong đây, nên liền dừng xe đi vào.

*Ồ, Sở Khả Vy, váy cưới của chị nhiều đá quý và kim cương như vậy, cũng không sợ quá nặng đè chết chị sao?” Sở Khả Thiên ngay khi bước vào thì liền quan sát đánh giá từ trên xuống dưới váy cưới của cô ấy.

Sở Khả Vy rất bực mình, anh ta lúc này cố ý đến soi mói bắt lỗi, ngay lập tức tức giận trả lời: “Cậu rủa tôi chết sao? Cậu yên tâm, cậu chết rồi, tôi còn chưa chết đâu!”

“Chậc chậc, cũng là người sắp làm cô dâu rồi, tính tình còn nóng nảy như vậy, sau này chồng của chị sao có thể chịu được cơ chứ?” Sở Khả Thiên dừng lại, tiếp tục cười mỉa mai nói: “Nhưng mà người chị muốn lấy.

vốn đã là một tên phế vật, chịu được hay không, anh ta cũng phải chịu thôi, dù sao cũng không phải là đối thủ của chị”

“Cậu im cái miệng lại cho tôi! Còn dám nói lung tung nữa, xem tôi trừng trị cậu như thế nào!” Sở Khả Vy trực tiếp ném bó hoa trong tay qua, vẻ mặt tức giận lạnh lùng.

Sở Khả Thiên trở tay không kịp, bị bó hoa đó tát vào mặt, vẫn có chút đau nhức.

“Thế nào? Tôi nói sai rồi sao? Chị thẹn quá hóa giận thì có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ người chị lấy không phải là phế vật sao?” Sở Khả Thiên nhìn thấy Hà Tuấn Khoa cũng đang ở đó, lời này chính là cố ý nói cho anh biết.

Hà Tuấn Khoa vốn không muốn tham gia vào cuộc cãi vã với hai chị em bọn họ, nhưng mà người ta đã một mực gọi là phế vật, anh không thể không lên tiếng.

“Nói đến tàn phế chân chính, tôi nghĩ…anh ngay cả đàn ông chân chính cũng không được tính, đây mới là tàn phế chứ” Anh nhìn Sở Khả Thiên, nói với nhịp vừa phải.

Sắc mặt Sở Khả Thiên liền thay đổi, trong nhất thời mất thể diện không nói nên lời!