Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 442




Chương 442: Anh cuối cùng cũng có thể ngủ được rồi

Hoài Vũ?

Anh ấy và Hà Tuấn Khoa đã cùng nhau biến mất trong vụ nổ đó, đây cũng là lý do tại sao Lâm Hương Giang luôn cho rằng Hà Tuấn Khoa chưa chết.

Trong biệt thự lúc đó có rất nhiều người, nhưng tại sao chỉ thiếu hai người họ?

Nếu lúc đó kiếm được thi thể của Hoài Vũ thì nói không chừng cô cũng từ bỏ rồi, sẽ không trông mong Hà Tuấn Khoa vẫn còn sống nữa.

Gần như là phản xạ có điều kiện, cô lập tức đuổi theo hướng bóng người biến mất.

Cô không chắc đó có phải là Hoài Vũ hay không, cũng không có thời gian đi suy nghĩ, Hoài Vũ tại sao lại có thể xuất hiện ở nhà họ Sở?

Cô chỉ biết rằng, nếu kiếm được Hoài Vũ thì có thể kiếm được Hà Tuấn Khoa.

“Đợi đã..” Cô chạy qua đó, nhưng hành lang này ngon ngoèo, lại còn có hai ba lối rẽ, cô hoàn toàn không biết người đó đã đi về hướng nào?

Lâm Hương Giang đã đuổi theo một quảng đường dài, nhưng cũng không nhìn thấy mốt bóng người nữa.

Cô thở hổn hển và dừng lại, không lẽ là mình nhìn nhầm ư?

Nhưng, cho dù là nhìn nhầm người, nhưng ít nhất là có người đã đi từ đây, tại sao lại không thấy đâu cả?

Cảm thấy trong lòng trống rồng, đứng yên tại chỗ và nhìn xung quanh, đột nhiên mất đi phương hướng.

Sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, cô lập tức quay đầu lại, người đó là Jess.

“Cô Cao Ánh, tại sao cô lại ở đây? Cô cả không phải đã cho cô về rồi sao?” Jess hỏi *À, tôi… tôi vừa nấy hình như nhìn thấy một người quen ở đây, nhưng đi qua lại không thấy ai cả”

Jess nghe vậy, trong mắt chợt hiện lên điều gì đó, nhanh chóng đáp lời: “Thường ngày chỉ có mấy người có thể vào đây, ngoại trừ tôi, còn có những người là chăm sóc cậu Henry, không biết cô nói cô người cô quen biết là ai?”

“Tôi..” Lâm Hương Giang mấp máy môi nhưng lại không nói ra lời.

Hoài Vũ không thể nào là người làm ở đây được, chỉ có thể là cô đã nhìn nhầm.

“Có lẽ là tôi đã nhận nhầm rồi” Cô thấp giọng nói.

.Jess vẫn mỉm cười lịch sự: “Có cần tôi đưa cô về không?”

“Không cần đâu, tự tôi về được rồi “Vẫn nên để tôi đưa cô về đi, mặc dù cô cả đã nói, không ai có thể vô lễ với cô nữa, nhưng vẫn phải cẩn thận hơn” Suy cho cùng thì đây là nhà họ Sở, sẽ gặp phải chuyện khi nào thì không ai có thể nói trước được.

Lâm Hương Giang suy nghĩ một hồi, nếu lại gặp phải Sở Khả Thiên, anh ta có lẽ sẽ không coi trọng lời nói của Sở Khả Vy, nên đã đồng ý để Jess đưa cô về.

“Vậy thì làm phiền anh rồi”

“Đây là điều nên làm, xin mời cô.”

Lâm Hương Giang lại quay đầu lại nhìn, sau khi khẳng định là không có ai cả mới rời đi.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân trên hành lang biến mất, Hoài Vũ đang nấp sau một góc lúc này mới dám bước ra ngoài.

Suýt chút nữa đã bị Lâm Hương Giang nhìn thấy, nguy hiểm quát Anh ta hiện giờ vẫn không thể để cô phát hiện ra được, thực ra là tổng giám đốc Khoa không muốn để cô biết…

Lâm Hương Giang lòng đầy suy tư cùng Jess đi ra khỏi trang viên, phía trước có một chiếc xe chạy tới.

Họ dừng lại theo bản năng, một lúc sau, chiếc xe đó dừng lại ở trước mặt họ.

Người đến đây là ai, Lâm Hương Giang không quan tâm đến, nhưng .Jess nhìn thấy biển số xe thì biết là người nào đã đến.

Có người xuống xe, Lâm Hương Giang đứng ở đẳng sau Jess, không nhìn thấy là ai, chỉ nghe .Jess lên tiếng: “Cô Phương, cô đến rồi à”

Lâm Hương Giang vẫn không chú ý đến cô Cố đó là ai, đến khi nghe thấy giọng nói của đối phương: “Ừ, tôi đến thăm…”

Cố Ngân Phương nói được một nửa thì ngừng lại, cô ấy bỗng dưng nhìn thấy người đứng ở phía sau .Jess!

Là Lâm Hương Giang?

Lâm Hương Giang lúc này cũng nhìn thấy cô ấy, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều rất kinh ngạc.

“Cố Ngân Phương?”

“Lâm Hương Giang?”

Họ gọi tên nhau, rồi dừng lại một hồi, lại đồng thanh lên tiếng: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Lúc này, cả hai lại dừng lại.

Jess nhìn thấy họ, không khỏi hỏi rằng: “Hai người quen biết với nhau sao?”

Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào Cố Ngân Phương, kể từ khi Hà Tuấn Khoa gặp chuyện, họ đã không còn gặp lại nhau nữa.

Nói chính xác hơn, cô ấy là bạn của Hà Tuấn Khoa.

*Ừ, chúng tôi cũng xem là bạn cũ với nhau” Cố Ngân Phương cười nói.

Cô ấy đi đến trước mặt Lâm Hương Giang, nhìn cô từ đầu đến cuối: “Đã lâu không gặp, ngoại trừ việc cậu đã gầy đi một chút thì không có gì thay đổi cả” Cố Ngân Phương nói về chuyện cũ.

Nhưng Lâm Hương Giang không hiểu: “Cậu đến kiếm cô Vy sao?”

Ánh mắt của Cố Ngân Phương loé lên, sau đó tiếp lời của cô: “Đúng vậy, tớ đến kiếm cô ấy bàn chút việc.”

Lâm Hương Giang biết rằng việc kinh doanh của nhà họ Cố là do cô ấy lo liệu, nên đã nghĩ rằng cô ấy đến kiếm Sở Khả Vy để bàn bạc về các vấn đề kinh doanh.

“Còn cậu thì sao? Sao cậu lại đến nhà họ Sở?” Khi Cố Ngân Phương hỏi câu này thì trong mắt chợt hiện lên một sự sâu xa.

“Cô Cao Ánh là do cô cả nhà chúng tôi mời đến, để giúp cậu Henry làm ra tinh dầu cải thiện giấc ngủ” jJess giúp Lâm Hương Giang trả lời.

Cố Ngân Phương nghe thấy vậy thì con ngươi đột nhiên co lại: “Cái gì?” Có vẻ như rất ngạc nhiên.

Lâm Hương Giang không hiểu phản ứng này của cô ấy là gì, không khỏi mỉm cười nói: “Sao thế? Không được sao?”

Cố Ngân Phương nhanh chóng giấu đi sự kinh hãi trong lòng và trở lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Không có, chỉ có chút ngạc nhiên thôi, Khả Vy lại mời cậu đến”

Cô ấy dừng lại, quan sát lấy vẻ mặt thay đổi của Lâm Hương Giang, do dự hỏi: “Cậu và Henry đã gặp nhau rồi sao?”

“Gặp nhau rồi” Lâm Hương Giang cảm thấy Cố Ngân Phương có chút kỳ lạ, giống như đang che giấu chuyện gì vậy?

Cố Ngân Phương thấy tâm trạng của cô không thay đổi gì nhiều, xem ra cô vẫn chưa biết thân phận thực sự của Henry…

“Vậy tớ đi vào gặp Khả Vy trước, có thời gian sẽ lại cùng cô ôn lại chuyện cũ” Cố Ngân Phương nói.

Lâm Hương Giang không nghĩ răng họ có chuyện cũ gì để ôn lại, chỉ coi đó là những lời khách sáo.

Cô cũng khách sáo trả lời: “Được.”

Cố Ngân Phương nhìn .Jess đưa Lâm Hương Giang rồi khỏi, ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hương Giang biến mất, cô ấy mới quay người đi vào trong.

Thực ra cô ấy đến để thăm Henry, chứ không phải Sở Khả Vy, cô ấy không nói sự thật với Lâm Hương Giang.

Sau khi cô ấy đi vào mới biết Henry đã ¡, hơn nữa là Lâm Hương Giang dỗ anh ngủ ngủ.

Cố Ngân Phương ngầm thở dài, xem ra nỗi lòng của anh là Lâm Hương Giang, thuốc giải cũng chỉ có thể là Lâm Hương Giang.

“Tại sao tôi không biết cô đã mời một nhà điều chế mùi hương lợi hại như vậy?” Cố Ngân Phương và Sở Khả Vy nói chuyện ngoài phòng.

Vẻ mặt của Sở Khả Vy có chút u ám, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Cô ấy thực sự rất lợi hại, chỉ nói với anh ấy vài câu thì anh ấy đã ngủ được rồi, ngay cả tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ cũng không cần dùng đến.”

Cố Ngân Phương nghe thấy trong lời nói của cô ấy rõ ràng có mùi chanh chua, không khỏi mỉm cười: “Cô ghen tị sao?”

Sở Khả Vy cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi ghen cái gì chứ? Henry là người của tôi, trên thế giới này không có người phụ nữ nào có đủ tư cách cướp anh ấy khỏi tôi”

Nụ cười trên môi Cố Ngân Phương từ từ biến mất, nhìn dáng vẻ đầy sự chiếm hữu của cô ấy, bỗng dưng nhớ đến Lâm Hương Giang.

Nhất thời không thể cười được.

Người làm đến báo cáo rằng Henry đã dậy.

Sở Khả Vy bỗng nhiên tâm trạng không được vui nên để Cố Ngân Phương tự đi vào gặp anh, cô ấy sẽ vào sau.

Trong phòng, rèm cửa sổ đều được mở ra, không còn sự ảm đạm như trước.

Cố Ngân Phương bước vào nhìn thấy tinh thần của anh tốt hơn trước rất nhiều sau khi anh đã ngủ một giấc.

“Cuối cùng anh đã dậy rồi.” Cô ấy chân thành nói rằng, nhưng câu nói có hàm ý khác.

Henry giương mắt lên nhìn cô ấy, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cô đến rồi à”

Cố Ngân Phương ngồi xuống ở đối diện anh, nhìn thẳng vào anh, không khỏi tò mò hỏi: “Có phải là vì cô ấy đến rồi, nên anh mới có thể yên tâm đi ngủ?”

Đôi mắt đại bàng của Henry tối sầm lại, anh biết cô ấy đang nói đến ai.