Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 413




Chương 413: Anh ấy đã chết rồi

Bởi vì có An Thu Huyền ngăn cản, Hà Tùng Nhân không thể đuổi kịp Lâm Hương Giang.

Mà lúc này, Lâm Hương Giang đã chạy đến cổng biệt thự, thở hổn hển.

Cô đoán không sai, cổng biệt thự có người của Hà Tuấn Khoa, là vệ sĩ của anh.

“Nhanh… mau thông báo cho tổng giám đốc Khoa, bên trong có thuốc nổ, bảo anh ấy nhanh ra ngoài.” Cô thật sự chạy không nổi nữa, vội túm lấy một vệ sĩ gấp gáp nói.

“Cái gì? Thuốc nổ?” Vệ sĩ giật mình, không nói tiếng thứ hai lập tức quay người chạy vào biệt thự.

Vệ sĩ kia vừa chạy vào, Hà Tùng Nhân cũng đuổi theo sát “Chết tiệt! Quay lại cho tôi!” Hà Tùng Nhân quát xông về phía vệ sĩ kia Hãn ta liếc nhìn đồng hồ, phút chốc không vội nữa, trái lại cười khẩy thành tiếng: “Ha ha…Vô dụng thôi, dù cho anh ta chạy vào thông báo cũng không kịp nữa… Đã hết thời gian rồi”

Lâm Hương Giang nghe xong tim giật thót, hơi thở rối loạn, không được… Hà Tuấn Khoa không thể xảy ra chuyện!

Cô vô thức nhấc chân chạy vào trong, không màng đến bản thân đã sắp kiệt sức, miệng gọi tên anh: “Tuấn Khoa… đi ra đi.”

Có điều cô mới đi được hai bước đã bị Hà Tùng Nhân tóm lại, hắn lạnh lùng nhìn cô, hung ác nói: “Đi! Cô đi với tôi! Không được.

chạy vào cứu chú ấy! Chú ấy chết chắc rồi, cô muốn chết theo à?”

Lúc này Lâm Hương Giang sốt ruột một lòng muốn vào cứu Hà Tuấn Khoa, vốn dĩ không để tâm đến hắn.

“Thả tôi ra!” Cô nổi điên cắn tay hẳn.

Hà Tùng Nhân bị cắn cũng quyết không.

buông, bị cô cắn đến rách da chảy máu cũng không buông tay.

“Cô từ bỏ đi, tôi sẽ không để cô vào đó!”

“Hà Tùng Nhân, sao anh có thể độc ác như thế? Anh ấy là chú Út của anh, đến người thân của mình anh cũng không buông tha sao?” Lâm Hương Giang không kiềm chế được căm phẫn.

“Kẻ nào ngáng đường tôi, tôi liền giết kẻ đó, mặc kệ hản là ai!” Hản ta đã hoàn toàn phát điên.

Vừa rồi An Thu Huyền bị Hà Tùng Nhân đẩy ngã trên đất, bây giờ mới lảo đảo chạy.

đến, đúng lúc nghe được lời hắn nói.

“Anh Tuấn Khoa…Anh không thể chết được..” An Thu Huyền không màng đến việc mắng nhiếc Hà Tùng Nhân, muốn chạy vào trong biệt thự cứu anh ấy.

Hà Tùng Nhân đang giữ Lâm Hương Giang, sống chết của An Thu Huyền hắn không thèm quan tâm, cười khẩy nói: “Đi đi, đi tìm chết luôn đi!”

“Anh thả tôi ra! Thả ra!” Lâm Hương.

Giang tay đấm chân đá, cố hết sức thoát khỏi anh ta, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ vốn chênh lệch, cô có cố gắng đến mấy cũng không thể thoát ra.

Đột nhiên trong biệt thự truyền ra một tiếng động lớn, thuốc nổ đã nổ tung!

Trong chớp mắt đó, Hà Tùng Nhân ôm Lâm Hương Giang nằm xuống đất, cảm giác.

cả nền đất cũng chấn động mạnh.

Sau vụ nổ, tai Lâm Hương Giang đau như kim châm, cả người đều đờ ra.

Cách một khoảng, cô nhìn thấy tòa nhà bên trong đã sụp đổ, trái tim cô cũng vỡ vụn..

“Hà Tuấn Khoa!” Cô khàn giọng gào tên anh, theo phản xạ đẩy Hà Tùng Nhân ra, vùng vẫy đứng lên, loạng choạng chạy vào.

trong bi Không sao… Nhất định anh sẽ không sao, lúc nãy vệ sĩ đã đi thông báo rồi, chắc.

chản anh đã nhận được tin.

“Cô quay lại cho tôi!” Hà Tùng Nhân cũng nhìn thấy biệt thự đã sập, chú Út chắc chắn đã chết rồi…

Thấy Lâm Hương Giang vẫn muốn chạy.

vào, hẳn lại bắt cô lần nữa, vô cảm nói: “Cô không cần vào nữa, chú ấy chết rồi, cô muốn vào nhặt xác cho chú ấy sao?”

“Anh câm miệng!” Lâm Hương Giang dứt khoát cho hắn ta một cái tát nảy lửa, căm giận nói: “Anh ấy chưa chết! Chưa có chết!

Không được nói bậy!”

Hà Tùng Nhân siết chặt vai cô, nhìn thẳng vào mất cô gãn giọng: “Tôi biết rõ thuốc nổ tôi đặt có uy lực cỡ nào, chỉ cần bên trong có người thì chắc chắn phải chết, từ giờ về sau cô chỉ có thể theo tôi, đừng nghĩ tới chú ấy nữa, chú ấy chết rồi!”

Hạ Uyên Uyên bị vụ nổ vừa rồi làm ngã xuống đất, lúc này nghe được Hà Tùng Nhân lớn tiếng nói Hà Tuấn Khoa đã bị nổ chết, một cơn tức giận dâng lên lồng ngực cô.

Vào lúc Hà Tùng Nhân vẫn đang giãng co kịch liệt với Lâm Hương Giang, cô rút ra thanh dao mang theo bên người, tiếp cận Hà Tùng Nhân từ phía sau.

Mắt cô không chớp lấy một cái, dứt khoát đâm một nhát sau lưng hắn!

“Là anh! Là anh hại chết Hà Tuấn Khoa, anh muốn mạng anh ấy, tôi liền đòi mạng.

của anh!” An Thu Huyền hai mắt đỏ bừng, trong mắt toàn là sát ý hung ác.

Lâm Hương Giang kinh sợ đến đơ người ra, nhìn thấy dưới đất có máu, là máu của Hà Tùng Nhân.

Tất cả diễn ra quá nhanh, cô vẫn chưa hết bàng hoàng khi Hà Tuấn Khoa bị hại, giờ lại tận mắt chứng kiến An Thu Huyền giết Hà Tùng Nhân.

Tay Hà Tùng Nhân cuối cùng cũng buông cô ra, cô chỉ nhìn khuôn mặt không còn chút máu của hắn ta một giây, ngay sau đó liền quay đầu chạy vào biệt thự.

Tâm trí của cô giờ chỉ dành cho. Hà Tuấn Khoa, cô không hề quan tâm đến sống chết của Hà Tùng Nhân.

“Hương Giang..” Hà Tùng Nhân đưa tay muốn kéo cô lại, nhưng lần này, hắn không giữ được cô nữa.

Cô chạy vào trong không hề quay đầu lại, dường như hãn đã bị cô bỏ rơi Bây giờ hẳn chỉ thấy đau nơi tim, chứ không phải chỗ bị dao đâm kia.

Sao cô có thể vứt bỏ hẳn như vậy?

Cô mặc kệ sống chết của hắn sao?

Hắn vì cô làm nhiều chuyện như thế, tại sao trái tim cô không thể trở về bên hắn?

Hận thù cùng không cam lòng quét qua cơ thể và tâm trí hắn, hắn không thể chết, thật khó khăn mới có thể giết chết chú Út, nhà họ Hà là của hắn, cô cũng là của hẳn, nếu hẳn chết thì thật không đáng!

Hắn quay phắt lại u ám nhìn chòng chọc Hạ Uyên Uyên, khóe môi nhếch lên mang theo sát ý khát máu: “Cô dám giết tôi?” Hản dứt khoát đưa tay bóp cổ cô.

Lâm Hương Giang nghiêng ngả chạy vào biệt thự, tòa nhà đã sụp đổ trước mắt, cô không biết Hà Tuấn Khoa ở nơi nào.

“Hà Tuấn Khoa, trả lời tôi đi, anh ở đâu?”

Cô dùng tay không di chuyển những khối đất đá và sắt thép kia.

Anh bị kẹt bên dưới sao?

Cô không dám tưởng tượng, có khi anh ở chỗ khác, không ở trong này thì sao?

“Hà Tuấn Khoa, anh trả lời tôi đi được không..” Cô vừa di chuyển đất đá, vừa nghẹn ngào gọi tên anh, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hà Tuấn Khoa, anh không thể chết được… Anh chết rồi thì tôi làm sao bây giờ?

Đừng bỏ tôi lại một mình…

Trên thế giới này, sẽ không có người đàn ông nào tốt với cô như vậy nữa…

Cô cũng không biết mình đã gọi bao lâu rồi, đẩy bao lâu rồi, đến khi kiệt sức, đến khi hai tay rách da chảy máu, đến khi tê liệt trên đất…

Cô nhoài người trên một tảng đá, miệng vẫn gọi tên anh: “Tuấn Khoa, anh ở chỗ nào..”

Tiếp đó, đội cứu hộ cũng đến, còn có xe cứu thương và cảnh sát…

Lúc Nguyễn Cao Cường vội vàng chạy.

đến đã thấy cô ngồi bệt trên đất, nước mắt thấm đẫm gương. mười ngón tay bê bết máu, đang đẩy những khối sắt thép.

Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình, làm anh ta không khỏi run lên Nguyễn Cao Cường nhíu chặt mày bước tới: “Cao Ánh, em đang làm gì vậy?” Cúi người bắt lấy tay cô, ngăn cản hành động của cô.

“Anh? Anh đến rồi? Nhanh lên… Giúp em tìm Hà Tuấn Khoa, anh ấy ở bên dưới, anh ấy bị kẹt rồi, nhanh cứu anh ấy ra ngoài!” Lâm Hương Giang nhìn thấy anh ta, ý nghĩ đầu tiên là muốn nhờ anh giúp đỡ.

Nguyễn Cao Cường cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu của cô, anh thấy đau đớn cho cô, nhưng cô hình như đã mất đi tri giác, không cảm nhận được gì nữa.

“Đủ rồi, đội cứu hộ chuyên nghiệp đang.

cứu người rồi, em đừng gây thêm phiền phức nữa!” Anh đau xót quở trách.