Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 394




Chương 394: Nhìn anh thế này là muốn dùng biện pháp mạnh

Đã một thời gian kể từ khi Lâm Hương Giang rời khỏi nơi ở của Hà Tùng Nhân, trở lại phòng thí nghiệm của cô ấy để làm nước hoa.

Cô không quay về nhà họ Nguyễn Cao mà mang theo Lâm Thanh Dương cùng nhau làm việc và nghỉ ngơi trong phòng thí nghiệm.

Mỗi ngày cô đều rất bận rộn, hoặc là đến vườn hoa ngắm hoa, hoặc là nghiên cứu cách điều chế nước hoa trong phòng thí nghiệm.

Khi quá mệt mỏi chỉ cần nằm lên giường là ngủ, vốn dĩ không còn sức lực để nghĩ về những chuyện khác.

Lúc này, Lâm Hương Giang yêu cầu vườn hoa bên kia gửi tới một xe tải chở hoa Lúc Hà Tùng Nhân đến tình cờ nhìn thấy cô và các công nhân đang dọn những thùng đựng hoa ra khỏi xe.

Hắn cau mày, bước nhanh tới, cầm lấy thùng hoa trong tay cô: “Sao cô lại làm loại công việc này?”

Lâm Hương Giang nhìn bàn tay trống không, cô quay đầu lại thấy Hà Tùng Nhân đột nhiên xuất hiện, cô không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Hà Tùng Nhân có chút tức giận: “Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi, thuốc của cô đã gần hết rồi đúng không? Tôi không mang đến cho cô được không?”

Nghe hẳn nói như vậy, Lâm Hương Giang mới nhớ thuốc mang về lần trước đã thật sự hết rồi.

Cô cong môi: “Bây giờ tôi đang hồi phục rất tốt, suýt chút nữa đã quên chuyện mình phải uống thuốc”

Hà Tùng Nhân nhìn cô từ trên xuống dưới, ngoại trừ việc cô vẫn gầy như trước thì tinh thần cũng không tệ.

Nhưng hẳn vẫn xụ mặt nghiêm tức trách mắng: “Cho dù cô đang hồi phục sức khỏe tốt cũng không được làm loại việc nặng nhọc như thế này đúng không? Tôi chưa từng thấy ai như cô dùng thân thể mình để quấy rầy người khác. Thật là không làm tôi bớt lo chút nào!”

“Những thứ này đều là hoa tươi, chúng không quá nặng, tôi giúp họ một chút coi như đang rèn luyện sức khỏe.” Cô cũng không phải là một cô chủ nhỏ yếu ớt.

Hà Tùng Nhân không khống chế được thở dài: “Đúng là hết cách với cô, để tôi giúp cô vậy.”

“Này ..” Lâm Hương Giang muốn nói không cần làm phiền hắn, nhưng động tác của hắn ta rất nhanh, rất tích cực giúp đỡ, cô không ngăn được, chỉ có thể để mặc hắn.

Mặc dù những thùng hoa này không nặng, nhưng chuyển liên tục mười mấy thùng Hà Tùng Nhân vẫn thở hổn hển.

Không được, không thể để Lâm Hương Giang làm chuyện như thế này nữa, hẳn đang muốn ngăn cô lại thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen ở đằng xa.

Chiếc Bentley này là phiên bản giới hạn toàn cầu, nhìn biển số xe… Hắn ta hoàn toàn có thể chắc chắn đó là xe của chú út!

Con ngươi của hắn đột nhiên lóe lên, lạ thật, tại sao chú tôi lại tới đây?

Theo những gì hẳn biết, khoảng thời gian này Lâm Hương Giang đã không gặp chú út.

Còn không đợi hẳn cũng đoán được mục đích đến của chú mình, lúc này hẳn đã nhìn thấy chú út xuống xe, hơn nữa còn đi về phía bọn họ, anh quả thật đến tìm Lâm Hương Giang!

Hà Tùng Nhân lóe lên tỉa lạnh lùng, hắn ta tuyệt đối không thể để cho mối quan hệ giữa Lâm Hương Giang và chú út có một chút chuyển biến tốt.

Hắn cố tình tiến lại gần bên cạnh Lâm Hương Giang, giả vờ như bị vấp phải thứ gì đó, ngã xuống trước mặt cô.

“Cẩn thận!” Lâm Hương Giang không nhìn ra thủ đoạn của hãn, trong lòng chỉ nghỉ không thể để thùng hoa rớt xuống, cô vội vàng vươn tay muốn kéo hắn.

Không ngờ, cô không kéo được Hà Tùng Nhân mà ngược lại ngã cùng hắn, cô trực tiếp đè ở trên người hắn!

Những thứ hoa tươi kia cũng rơi vãi đầy đất, còn có cả trên người bọn họ nữa. Lâm Hương Giang đau lòng không thôi.

Hà Tùng Nhân cố ý kêu rên thành tiếng: “Ai ui…”

Lúc này Lâm Hương Giang mới lấy lại tỉnh thần nhớ tới hắn, sau đó hỏi: “Anh không bị thương chỗ nào chữ?”

Hà Tùng Nhân đỡ eo, mặt đầy vẻ đau đớn cau mày: “Cái eo của t: rất đau, có phải bị cô đè gấy rồi hay không?”

“Hả?” Lâm Hương Giang sợ hãi, vội vàng xuống khỏi người hẳn ta, cô lo lẳng hỏi: “Rất đau sao? Vậy để tôi lái xe đưa anh đến bệnh viện”

Hà Tùng Nhân cầm lấy cổ tay cô, kéo cô lại: “Không cần đâu không cần đâu, cũng không nghiêm trọng như vậy…”

“Nhưng mà..”

Không đợi cô nói xong, sau lưng đã đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Đang ở nơi đông người, có phải các người nên khiêm tốn một chút hay không?” Lời này giống như bọn họ đã làm rất nhiều chuyện mất mặt!

Lâm Hương Giang nghe thấy giọng nói này, không khỏi ngẩn ra.

Cô đưa lưng về phía anh, biết rất rõ anh là ai. Nhưng giọng nói này lại khiến cho cô vừa cảm thấy quen thuộc lại cảm thấy xa lạ.

Bọn họ cùng läm cũng chỉ hai mươi ngày không gặp mặt mà thôi…

Cô có chút kinh hãi, tại sao cô lại nhớ rõ bọn họ chưa gặp nhau bao nhiêu ngày chứ?

“Chú út? Chú… tại sao chú lại đến đây?”

Hà Tùng Nhân giả vờ như bây giờ mới nhìn thấy anh, giùng giãng muốn ngồi dậy. Lâm Hương Giang vội vàng vươn tay đỡ hẳn.

Vẻ mặt cô lạnh lùng, hoàn toàn không để ÿ tới người đàn ông phía sau.

Chẳng qua cô không biết cô càng cố ý coi thường, càng khó che giấu ‘Vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa lạnh như núi băng, một đôi mắt chim ưng lạnh lùng quét lên trên người bọn họ.

“Lời này nên là tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại ở chỗ này?” Còn có dáng vẻ rất thân mật với Lâm Hương Giang, chẳng lẽ… hản muốn quay lại với cô sao?

Hà Tùng Nhân nhận ra được hàn ý lạnh như băng trên người hẳn, còn giả vờ như cái gì cũng không biết, chống lại tầm mắt của anh, rất bình thường trả lời: “Cháu tới giúp Hương Giang làm việc.”

Hương Giang?

Loại xưng hô này khiến cho con ngươi Hà Tuấn Khoa hung hăng trầm xuống, qua hệ của bọn họ tốt như vậy sao?

Lời này của hẳn ta, tại sao giống như thường ngày vẫn liên lạc với cô…

Vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa càng thêm lạnh lùng u ám, nhìn mắt nhìn Hà Tùng Nhân lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao.

“Nếu anh đã không sao, vậy tôi tiếp tục làm việc” Lâm Hương Giang nói với Hà Tùng Nhân.

Cô vừa nói xong, đã đứng dậy tiếp tục di chuyển thùng hoa. Bỗng nhiên cổ tay bị kéo, một lực lượng bắt lấy tay cô, còn mang theo nhiệt độ mà cô rất quen thuộc.

Cô sợ hãi, giống như bị điện giật phản xạ có điều kiện hất tay đối phương ra.

Cô quay đầu lại, tức giận trợn mắt nhìn đối phương: “Anh làm cái gì vậy?”

Hà Tuấn Khoa không ngờ tới cô lại có phản ứng lớn như vậy, cô… lại kháng cự anh như vậy!

Con ngươi anh thâm trầm nhìn thẳng cô, đè cảm giác bực bội trong lòng xuống, cố làm như bình tĩnh nói: “Tôi đến thăm con trai, tôi nghĩ… tôi vẫn có quyền gặp thắng bé chứ?”

Lúc này Lâm Hương Giang giống như con nhím, dựng gai ốc khắp người đề phong anh Cho dù nghe thấy anh nói đến đây là vì con trai không phải cô, nhưng cô cũng không có cách nào bình tĩnh trước mặt anh.

*Tôi không ngăn cản các anh gặp mặt, anh có thể trực tiếp liên lạc với thăng bé, không cần thông qua tôi” Cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào Hà Tuấn Khoa mím môi mỏng, sau đó giọng nói anh lãnh đạm đến mức không nghe ra chút cảm xúc nào: “Tôi không thể liên lạc với thằng bé, tôi gọi điện thoại cho thằng bé nhưng mà nó không nghe.”

“Đó chính là chuyện của anh với thắng bé” Lâm Hương Giang nói xong đã muốn xoay người muốn đi, không muốn nói chuyện với anh một câu nào nữa.

Nhưng mà trước mặt lại đột nhiên thoáng hiện lên hai bóng dáng cao lớn, chắn giữa đường đi của cô, là vệ sĩ của anh!

Lâm Hương Giang nén giận, quay đầu lại trừng anh, lạnh lùng trách mắng: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô rất nghi ngờ, cuối cùng thù có phải anh muốn gặp con trai hay không?

Âu phục của người đàn ông được cắt may thủ công rất vừa vặn, dáng người thẳng, mặt mũi lạnh lùng anh tuấn tú, ánh mắt nhìn cô không có bất kỳ gợn sóng nào: “Tôi chỉ muốn gặp con trai một lát, hay là em dẫn đường cho tôi được không?”

Lâm Hương Giang suýt chiếu nữa bị anh làm cho tức điên. Anh quá kiêu ngạo rồi, lại còn có mặt mũi yêu cầu cô dẫn đường sao?

Không…nhìn anh thế này là muốn dùng biện pháp mạnh!

Cô không thể không đồng ý được!

Cô vẫn cứ không thỏa hiệp, nhất là đối với yêu cầu vô lý của anh!

“Chú, người không thể ép buộc Hương Giang như vậy được” Hà Tùng Nhân bỗng nhiên nói thay cho cô.

“Chỗ này không có chuyện của cậu!” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng quát khẽ, khí thế vô cùng dọa người.