Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 393




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 393 : Hết hy vọng với đàn ông

Sau khi nghe con trai mình nói, tâm trạng Lâm Hương Giang đối với Hà Tuấn Khoa là phẫn nộ triệt để.

Anh vừa mới lĩnh giấy kết hôn với An Thu Huyền liền nói một câu như vậy, nghĩ đến lúc anh cùng An Thu Huyền có con rồi, Thanh Dương ở trong căn nhà đó có bao nhiêu khổ SỞ.

Cô cùng cho rằng con trai cắn đứt quan hệ bố con với anh là hoàn toàn chính xác.

Đợi thân thể của cô khỏe hơn một chút, cô muốn giành lấy quyền nuôi dưỡng con trai.

Cô băn khoăn, không thể níu kéo lấy anh ta nữa.

Hôm nay, Hà Tùng Nhân trở về biệt thự sau khi mặt trời đã lặn.

Sau khi nghe bảo mẫu nói Lâm Hương Giang đang ở ngoài vườn, hẳn ta đi thẳng tới đó.

Từ xa, nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, cô ấy đang đung đưa nhẹ nhàng, ánh sáng của mặt trời lặn chiếu vào người cô ấy, phủ lên người cô một lớp ánh sáng vàng.

Hăn ta nhìn thất thần một lúc, cứ như thể đang quay lại thời đại học của bọn họ, lúc bọn họ mới ở bên nhau, cô cũng ôn nhu dịu dàng như vậy.

Kể từ cuộc hôn nhân thất bại vừa rồi, hắn mới phát hiện ra rằng thật sự người luôn năm sâu trong lòng hắn vẫn luôn là cô.

Vì vậy cho dù lần này có xảy ra chuyện gì, hẳn cũng sẽ không để cô rời đi.

Hắn ngơ ngác nhìn cô, rồi bước từng bước đến.

Lâm Hương Giang đang suy nghĩ đều gì đó thì nghe thấy giọng nói ở phía sau, cô quay lại bắt gặp ánh mắt nóng rực và sâu hút của Hà Tùng Nhân.

Cô bất giác cau mày, mở miệng trước: “Anh đã về rồi”

Hà Tùng Nhân đến bên cạnh và không chút do dự ngồi trên xích đu cùng cô, may mãn là khung xích đu đủ dài để chứa hai người họ.

Lâm Hương Giang nghiêng người nhìn hẳn, cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Hương Giang…cô không phiền nếu tôi gọi cô như vậy chứ?” Đột nhiên Hà Tùng Nhân trở nên khách sáo hỏi.

Lâm Hương Giang suy nghĩ một chút, lần này hẳn giải độc cho cô cũng xem như đã cứu cô một mạng, hơi gật đầu: “Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, anh muốn gọi như thế nào cũng được.”

Hà Tùng Nhân nghe xong hai mắt lóe sáng, khóe môi nhếch lên: “Xem ra bây giờ cô đang hồi phục rất tốt”

Lâm Hương Giang gật đầu: “Cảm ơn anh đã tìm cho tôi một bác sĩ đáng tin cậy, tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều.”

Trong lòng Hà Tùng Nhân xẹt qua một tia phức tạp, hi vọng cô mãi mãi không bao giờ biết được độc trên người cô là do hắn.

“Cô tốt lên như vậy là tôi yên tâm rồi, nếu không thì tôi không biết phải giải thích thế nào với chú út.”

Vẻ mặt của Lâm Hương Giang lạnh lùng: “Tôi đã không còn liên quan gì với anh ấy, anh không cần phải giải thích gì với anh ấy hết”

Lâm Hương Giang hít một hơi thật sâu, đuổi Hà Tuấn Khoa ra khỏi tâm trí của cô, bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh là cô liền tức giận.

“Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh” Cô nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

“Nói đi”

“Thân thể của tôi không có gì đáng ngại, bác sĩ Vi nói rằng chỉ cần uống thuốc giải độc đúng hạn là sẽ không có vấn đề gì xảy ra .vì vậy tôi muốn trở về nhà Nguyễn Cao, tôi muốn bắt đầu công việc, nếu cứ ở đây thì sẽ buồn chết mất” Cô mỉm cười nói.

“Cô muốn quay về nhà Nguyễn Cao?” Hà Tùng Nhân khẽ giật mình, cô sống ở đây còn chưa được bao lâu, tại sao lại muốn rời đi?

Hơn nữa mặc dù mối quan hệ của cô và hắn đã được cải thiện, nhưng nó vẫn chưa đạt đến bước mà hắn muốn.

Lâm Hương Giang gật đầu: “Ừm, tôi muốn trở về làm nước hoa” Cô không thể tiếp tục nhàn rỗi như vậy được, nếu không thì cô sẽ suy nghĩ linh tinh mất.

Ai vậy? tôi không thể rời đi sao?” Cô bối rối hỏi khi thấy hắn cau mày không nói gì.

Hà Tùng Nhân nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, vội vàng nói: “Không có gì, tất nhiên là cô có thể làm tất cả những gì cô muốn, chỉ là tôi lo lắng cho cơ thể của cô”

“Không sao, chỉ cần áp chế không cho độc tố phát tác là được” Thái độ của cô kiên quyết, nhất định phải rời đi.

Ngoài việc muốn quay lại làm việc, cô cũng không muốn liên lụy Nguyễn Cao Cường phải bảo vệ cô.

Trong lòng Hà Tùng Nhân tất nhiên không muốn để cho cô rời đi như vậy, nhưng hẳn không thể dùng thái độ mạnh mẽ để giữ cô lại.

Muốn cô chấp nhận hắn thêm lần nữa, hẳn phải có đủ kiên nhãn, giống như luộc ếch trong nước ấm.

Dù sao thì hiện tại cô và chú út của hắn cũng đã hoàn toàn kết thúc.

Nghĩ tới những việc này, Hà Tùng Nhân không còn lo lằng nữa.

“Được rồi, tôi sẽ thu xếp việc này, đưa cô về nhà an toàn.”

“Cảm ơn anh…và cảm ơn anh đã vì đã để tôi ở đây trong thời gian này” Lâm Hương Giang vốn cho rãng không còn quan hệ gì với hẳn nữa, ngược lại còn được hắn cứu mạng.

Hà Tùng Nhân nhìn cô đầy ẩn ý, nhiên hạ giọng hỏi: “Vậy thì em có còn giận tôi không? Em có thể tha thứ cho tôi không?

Em… còn có thể chấp nhận tôi không?”

Lâm Hương Giang kinh ngạc, tại sao hẳn lại có suy nghĩ như vậy chứ?

Cô mấp máy môi, chân thành nói: “Tôi đã sớm không còn giận nữa, cũng không còn cái gì gọi là tha thứ hay không, tất cả đều là quá khứ rồi”

Ngụ ý là cô đã lật bài từ rất lâu rồi, hản đã không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nữa rồi, hắn đối với cô cũng chẳng còn mấy quan trọng.

“Tôi thật sự không muốn lừa dối anh, thật lòng mà nói tôi vẫn có thể làm bạn bè bình thường với anh, nhưng tôi sẽ không chấp nhận anh. Sau tất cả, gặp lại anh…tôi vẫn nhớ những gì anh đã làm đối với tôi”

Mà những chuyện này, cô suýt chút nữa đã trải qua với Hà Tuấn Khoa, thậm chí thủ đoạn của Hà Tuấn Khoa còn độc ác hơn.

Đàn ông nhà họ Hà tuyệt đối không thể dây vào được.

Khi Hà Tùng Nhân nghe thấy những lời này của cô, hắn như bị rơi xuống địa ngục.

“Hương Giang, em phải tin tôi, lúc đó là do vì tức giận nên tôi không tỉnh táo, bị Phan Thanh Y mê hoặc, nếu không phải do cô ta châm dầu vào lửa, tôi nhất định sẽ không tại hôn lễ…

“Đủ rồi, đây đều là chuyện cũ, anh đừng nhắc lại nữa có được không?” Lâm Hương Giang ngắt lời hẳn.

Hà Tùng Nhân hé môi, cuối cùng nén lại những lời đó, thở ra một hơi dài: “Được rồi, không nhắc lại những chuyện đó nữa, không phải tôi đang bù đắp lại chuyện đó sao? Tôi đã thành thật nhận lỗi rồi, em hấy tin tôi, cho.

tôi thêm một cơ hội nữa, được không?”

Lâm Hương Giang nhíu mày, ánh mặt chạm vào hắn, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội, cũng không cho bản thân cơ hội, đây là do chú út của anh khiến cho tôi mất hết hi vọng vào đàn ông, từ nay về sau, tôi và con trai sẽ nương tựa nhau mà sống”

Vẻ mặt của Hà Tùng Nhân hơi sững lại, cô đã mất hết hi vọng vào đàn ông rồi.

Hãn ta cười khổ, cảm thấy bản thân đã tự đào một cái hố cho chính mình.