Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 389




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 389: Anh ta như vậy… có thể làm được sao?

Khi Hà Tuấn Khoa bước ra khỏi mật thật, khuôn mặt tuấn tú đã phủ một lớp sương mù, đôi mắt chim ưng là một mảng tối đen sâu hun hút.

Anh càng bình tĩnh càng khiến Hoài Vũ cảm thấy sợ hãi, anh ta dè dặt đi theo sau Vốn nghĩ rằng sau khi bắt được bọn bắt cóc thì có thể hỏi được thuốc giải, nhưng không ngờ những kẻ anh ta bắt về chỉ là vài tên lâu la vô dụng.

Đừng nói đến hỏi thuốc giải, ngay cả những thông tin quan trọng cũng rất ít.

“Anh Khoa, mấy tên bắt cóc đó… anh tính sao?” Hoài Vũ ngập ngừng hỏi.

Hà Tuấn Khoa vẫn bước về phía trước với bộ mặt không chút biểu tình, cho đến khi ra đến cửa mới liếc mắt sang nhìn anh ta, giọng nói nghiêm nghị đáng sợ: “Cậu nói xem?”

Nhìn bộ dạng của Hà Tuấn Khoa liền biết lúc này không phải là lúc khiêu khích anh, bọn bắt cóc chính là người đã hại Lâm Hương Giang… anh chắc chắn sẽ không nương tay.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý bọn chúng” Hoài Vũ đã bên cạnh anh lâu như vậy, chỉ cần chú ý một chút liền có thể hiểu được ý của anh.

“Còn kẻ cầm đầu bọn bắt cóc…tôi sẽ tiếp tục cử người truy tìm”

“Không cần” Ngược lại, Hà Tuấn Khoa không đồng ý, khuôn mặt sắt lạnh có chút giá rét: “Cậu đã rút dây động rừng rồi, không cần truy đuổi quá sát sao” Anh không chỉ muốn bắt tên cầm đầu đó, mà còn kẻ đứng sau chuyện này nữa.

Hà Tùng Nhân đang lái xe đi tìm Vi Minh Sơn, hiện tại tên bác sĩ độc dược chết tiệt này vẫn chưa tạo ra thuốc giải.

Hắn không thể để Lâm Hương Giang tiếp tục đau khổ!

Lúc này chuông di động vang lên, hẳn nhìn ID người gọi, nét mặt liền có chút thay đổi.

“Chuyện gì?” Hản nhận điện thoại.

“Cậu Nhân, không hay rồi, vài người anh em của tôi đã bị người của tổng giám đốc Khoa bắt rồi!”

Hà Tùng Nhân nghe xong liền cả kinh: “Anh nói gì?” Người của chú ấy đã tìm được bọn chúng?

“Tôi khó khăn lắm mới chạy thoát được, làm sao bây giờ?” Bên kia hoảng sợ hỏi Hà Tùng Nhân thầm kinh hãi trong lòng, hẳn rất rõ những thủ đoạn của chú mình, nếu lần này có thể tìm được bọn họ, nhất định sẽ sớm bắt được con cá lọt lưới này.

Hän không thể giữ lại bất kỳ tai họa tiềm ẩn nào, đặc biệt là kế hoạch của hắn vẫn chưa được hoàn thành!

“Anh ra sân bay chờ đi, tôi sẽ thu xếp để anh trốn nước ngoài, đến lúc đó sẽ có người gửi vé và thẻ ngân hàng cho anh.” Tùng Nhân nói.

“Cảm ơn cậu Nhân, ân tình này của cậu tôi sẽ không bao giờ quên, sau này nếu cậu cần cứ phân phó cho tôi bất cứ lúc nào” Bên kia cảm động đến rơi nước mắt.

Trong mắt Hà Tùng Nhân lóe lên một tia chết chóc, lãm đạm nói: “Anh đi đường cẩn thận một chút!”

“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không để bọn chúng bắt được tôi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hà Tùng Nhân tăng tốc xe, hän muốn đánh đòn phủ đầu trước khi chú mình tiếp tục hành động bước tiếp theo!

Sau khi Lâm Hương Giang nôn ra máu rồi ngất đi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, có vẻ như nếu không uống thuốc giải, cô sẽ không thể tỉnh lại Nguyễn Cao Cường càng ngày càng sốt ruột, nhìn chăm chằm Hà Tuấn Khoa, tức giận nói: “Không phải anh nói tìm thuốc giải sao? Thuốc giải đâu?”

“Tạm thời vẫn chưa tìm ra” Hà Tuấn Khoa sắc mặt nặng nề.

Nguyễn Cao Cường trước giờ vẫn luôn là người điềm tĩnh, nhìn thấy em gái mình bị hành hạ như vậy, lúc này làm sao có thể kiềm chế được tính khí của mình được nữa?

Anh ta lại nắm lấy cổ áo Hà Tuấn Khoa, vẻ mặt u ám: “Hà Tuấn Khoa, nếu Cao Ánh có việc gì bất trắc, tôi muốn anh phải chôn theo em ấy!

“Anh buông chú tôi ra!” Hà Tùng Nhân từ bên ngoài đi vào, bước đến vài bước kéo Nguyễn Cao Cường ra.

“Không phải là thuốc giải sao? Mặc dù chúng tôi không tìm được, nhưng tôi đang tìm một bác sĩ hiểu về độc được, cậu ấy là bậc thầy trong lĩnh vực này!” Hà Tùng Nhân nói, kéo người đi cùng hẳn đến trước mặt bọn họ.

Nguyễn Cao Cường liếc nhìn người được gọi là bác sĩ giải độc kia, chỉ thấy đối phương ăn mặc tùy tiện, có chút lôi thôi, mái tóc xoăn lại còn rất dài, thoạt nhìn cũng biết chắc đã lâu không cắt.

“Đừng tưởng rằng xách theo hộp thuốc thì đều là bác sĩ” Nguyễn Cao Cường khinh thường nói.

“Tôi vốn không phải là bác sĩ” Vi Minh Sơn nhún vai nói.

“Có thể hay không… để cậu ta điều chế một lần không phải sẽ biết rồi sao?” Hà Tùng Nhân cười nói.

Nguyễn Cao Cường hừ lành: “Cậu dám mời, tôi vẫn không dám để Cao Ánh uống thuốc của cậu ta, nếu không có tác dụng thì thôi bỏ đi, nhưng nếu làm tăng thêm độc tố trong người em ấy, cậu có gánh vác nổi không?”

“Đây..” Hà Tùng Nhân ngầm sốt ruột, tên Nguyễn Cao Cường đáng chết này, thật là nhiễu sự!

Trong chốc lát, hắn ta không biết làm thế nào để thuyết phục Nguyễn Cao Cường, vì vậy hẳn ta chỉ có thể nhìn sang Hà Tuấn Khoa, thuyết phục hắn trước rồi tính.

“Chú, cháu có thể đảm bảo rằng cậu ta có thể chế ra thuốc giải mà Hương Giang cần, chú có thể để cậu ta thử chứ”

Hà Tuấn Khoa mím môi không nói gì, gương mặt không một chút dao động, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì?

“Anh ta đã không còn tư cách để thông qua chuyện của Cao Ánh, các người đều tôi ra ngoài cho tôi!” Nguyễn Cao Cường không muốn em gái mình bị họ quấy rầy.

Anh ta định đuổi người đi, Lâm Hương Giang trên giường bệnh đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khiến bọn họ đều kinh ngạc xoay đầu lại nhìn.

Chỉ nhìn thấy cô đột nhiên nôn ra một ngụm máu, nhưng cô vẫn hôn mê chưa tỉnh.

“Cao Ánh!” Nguyễn Cao Cường kinh hoảng kêu lên, anh ta định qua đó nhưng một người còn nhanh hơn.

Hà Tuấn Khoa đi qua vài bước đỡ lấy cô, cô dựa vào trong vòng tay anh, máu vẫn không ngừng chảy ra khóe miệng, cảnh tượng này nhìn thấy mà phát hoảng!

“Chú ơi! Chú để bạn cháu chữa bệnh cho.

cô ấy đi! Cháu lấy tính mạng mình ra đảm bảo, cậu ta nhất định sẽ chế được thuốc giải!” Hà Tùng Nhân nhìn thấy cảnh tượng này lại càng sốt ruột hơn, không nghĩ nhiều nữa, lập tức cầu xin Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa căng cơ mặt, do dự một hồi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, trâm giọng nói: “Để cậu ta qua đây!”

Hắn đồng ý để tên bác sĩ đó điều trị cho Lâm Hương Giang, ít nhất cũng có một tia hy vọng, hơn nữa hắn tin Hà Tùng Nhân sẽ không làm hại cô.

“Không được lại gần em ấy! Tên lang băm từ đâu tới, muốn hại chết em gái tôi sao?” Nguyễn Cao Cường như gặp phải kẻ thù, lập tức ngăn lại.

“Người đâu!” Hà Tuấn Khoa gọi người vào đưa Nguyễn Cao Cường ra ngoài.

Nguyễn Cao Cường dĩ nhiên không chịu rời đi, năm sáu vệ sĩ cùng nhau xông lên mới tạm thời khuất phục anh ta.

Vi Minh Sơn lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong hộp thuốc cầm tay, đổ một viên thuốc rồi trực tiếp nhét vào miệng Lâm Hương Giang.

“Thuốc này có thể làm giảm độc tố của cô ấy, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại, về phần thuốc giải, tôi vẫn cần thời gian để điều chế”

Nguyễn Cao Cường đang bị áp chế nhìn thấy cảnh này, anh ta tức giận mắng chửi: “Mày cho em ấy uống gì vậy?”

“Đương nhiên là thuốc giải” Vi Minh Sơn nói.

“Thuốc giải?” Nguyễn Cao Cường hừ lạnh: “Nếu không phải là thuốc giải, tao muốn mày phải đền mạng.”

Hà Tuấn Khoa không nói lời nào, lại càng nghỉ ngờ tên Vi Minh Sơn này hơn, cậu ta tại sao lại mang theo thuốc giải theo bên mình?

Nhưng Vi Minh Sơn không có lừa bọn họ, thuốc của cậu ta thực sự có tác dụng, sau khi uống thuốc sắc mặt của Lâm Hương.

Giang không còn đau đớn như lúc nấy, cũng không nôn ra máu nữa.

Bọn họ lại đợi một lúc, cuối cùng cô ấy từ trong cơn mê cũng từ từ mở mắt ra.

Trái tim Hà Tuấn Khoa căng cứng, hẳn không nhịn được mà gọi tên cô bằng một giọng khàn khàn: “Giang em…”