Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 387




Chương 387: Có chết cũng phải rời xa anh

Lâm Hương Giang vốn cho rằng độc trên người mình đã được giải, nhưng lại nghe Hà Tuấn Khoa nói mới biết, tố độc của cô vẫn chưa được giải!

Chẳng trách sức khỏe của cô lại kém như vậy, thường xuyên cảm thấy khó chịu mệt mỏi.

Hà Tuấn Khoa nhìn sắc mặt của cô trở nên rất khó coi, không chịu được đành nói: “Thuốc giải độc có hai phần, em chỉ cần uống một phần, phần còn lại… qua một thời gian anh sẽ tìm giúp em” Có vài việc không cần cô phải biết, để cô đỡ phải lo lắng và sợ hãi quá nhiều.

Đợi bọn bắt cóc ngoan ngoãn gửi thuốc giải độc đến là điều không thể, hẳn đã yêu cầu Hoài Vũ phái người đi truy lùng tung tích của bọn bắt cóc một lần nữa.

Tâm mắt của Lâm Hương Giang dần dần di chuyển lên người anh, ánh mắt cô nhìn anh mơ màng, thật khiến trong lòng anh có chút ngưng đọng.

*V¡ vậy, bây giờ em không thể đi được”

Hà Tuấn Khoa hướng về đôi mắt Lâm Hương Giang.

“Anh ghét tôi như vậy, còn muốn giúp tôi lấy thuốc giải gì chứ?”

Hà Tuấn Khoa nhếch môi, đáy mắt lóe lên một tia âm trầm, lời nói không mang chút tình cảm nào: “Tất nhiên em là mẹ của con trai anh, anh không mong em xảy ra chuyện, khiến nó trở thành đứa trẻ không có mẹ”

Hóa ra là vì con trai… cô hiểu rồi.

*Tôi sống hay chết cũng không liên quan đến anh, cho dù tôi chết bên ngoài, tôi cũng không muốn ở lại đây” Đây không phải là lời nói tức giận của cô, mà là cô thực sự đã hết hy vọng với hắn.

Trái tim Hà Tuấn Khoa quặn thắt dữ dội, co rút từng trận đau đớn, cho dù là cô cũng muốn rời xa anh sao?

Trước tình cảnh như vậy đáng lý anh nên vui mừng mới phải, anh đã khiến cô từ bỏ hi vọng nhanh chóng như vậy, rất nhanh thôi, anh sẽ lấy được thuốc giải để cứu cô.

Nhưng chính tai nghe cô nói ra, việc sống chết của cô đã không còn liên quan đến anh, thì anh đã nếm được tư vị của con tim vỡ tan.

Anh không muốn buông tay, thật sự không muốn!

“Anh, đưa em đi” Ánh mắt Lâm Hương Giang kiên định nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, dù chỉ là một khắc cô cũng không thể chờ đợi nổi nữa.

Nguyễn Cao Cường cũng nghĩ rằng cô không cần ở lại phải ở lại đây nữa “Hà Tuấn Khoa, anh nhớ cho kỹ, Cao Ánh là bị anh hại thành như vậy, hôm nay tôi nhất định phải đưa em ấy đi, nếu anh lấy được thuốc giải thì lập tức gửi cho tôi!” Nguyễn Cao Cường vừa dứt lời liền định ôm Lâm Hương Giang rời đi.

Lần này, Hà Tuấn Khoa nắm lấy vả vai anh ta, không cho anh ta di chuyển.

“Tôi đã nói rồi, anh không được đưa cô ấy đi” Anh không nhượng bộ, không thể để Lâm Hương Giang rời đi như vậy được.

“Bỏ tay ra!” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng quát.

Ngược lại, Hà Tuấn Khoa càng gia tăng sức lực, vẫn không có ý định buông anh ta ra.Trong mắt Nguyễn Cao Cường toát lên một ngọn lửa giận dữ, anh ra bất ngờ xoay người lại ra tay hẳn: “Tôi kêu anh bỏ tay ral”

Hà Tuấn Khoa bắt lấy năm đấm anh ta tung ra, sa sầm mặt nói: “Không có sự đồng ý của tôi, anh đừng mong đưa cô ấy ra khỏi đây, dù chỉ là một bước.” Hẳn vẫn lạnh lùng và bá đạo như vậy.

Lâm Hương Giang đã mất đi sự kiên nhắn, cô không muốn nhìn hai người bọn họ tiếp tục tranh cãi, thậm chí là đánh nhau.

Đột nhiên cô cầm lấy con dao cắt trái cây ở bên cạnh, kề lên cổ mình, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Tuấn Khoa, không thèm đếm xiỉa gì nói: “Hà Tuấn Khoa, nếu hôm nay anh không cho tôi đi thì tôi sẽ chết trước mặt anh!”

“Cao Ánh, bỏ dao xuống, đừng kích động!” Nguyễn Cao Cường kinh hãi nói.

Đồng tử Lâm Hương Giang co lại dữ dội, đột nhiên buông Nguyễn Cao Cường ra, nhìn chằm chằm vào con dao trên tay cô một lúc, ánh mắt mờ đi, hơi thở trở nên nặng nhọc.

“Em…” Anh rít lên chữ đó từ kẻ răng, hận không thể lập tức đi tới giật con dao trên tay cô.

Cô còn đe dọa anh bằng chính mạng sống của mình!

Chỉ vì có thể rời xa anh!

Người phụ nữ chết tiệt này thật là ngoan cốt “Hà Tuấn Khoa, anh còn không cút ra! Lễ nào anh muốn ép chết em ấy sao?” Nguyễn Cao Cường tức giận hét vào mặt anh.

Hà Tuấn Khoa siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân quốc, rốt cuộc đã đến nước này rồi, anh đành phải trơ mắt nhìn cô rời đi…

Hơi thở của anh nặng nề, một lúc lâu sau mới ậm ừ lên tiếng, giọng nói trầm thấp dị thường, khàn khàn nói: “Đi, các người cút ngay cho tôi!” Anh nói xong liền quay người về phía cửa sổ, xoay lưng lại với cô, bóng lưng nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trong tim đau nhói Nguyễn Cao Cường hừ lạnh một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Hương Giang, cẩn thận cầm lấy con dao trên tay cô: “Cao Ánh, đi, anh đưa em về.”

Lâm Hương Giang vẫn đang được truyền dịch, vì vậy Nguyễn Cao Cường phải ôm cô ngồi vào xe lăn, mang chai dịch truyền đi cùng.

Hà Tuấn Khoa nghe thấy tiếng động phía sau, hắn gồng mình, không cho phép bản thân quay đầu lại.

Nghe tiếng mở cửa, rồi âm thanh Nguyễn Cao Cường đẩy xe lăn ra ngoài.

Cho đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, toàn thân anh vẫn căng cứng như cũ, anh sẽ khiến bọn bắt cóc đó và tất cả những người âm mưu trong chuyện này phải trả giá!

Tất cả bọn chúng đều phải trả giá!

“Cao Ánh!”

Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi kinh hoảng của Nguyễn Cao Cường từ bên ngoài truyền đến, không biết Lâm Hương Giang đã xảy ra chuyện gì.

Hà Tuấn Khoa không chịu được nữa, lập tức xoay người sải bước đi ra ngoài.

Trong hành lang của bệnh viện, Nguyễn Cao Cường vẫn chưa đưa Lâm Hương Giang.

đi quá xa, anh ta hoảng sợ hét lên: “Bác sĩ!

Gọi bác sĩ đến đây!”

Hà Tuấn Khoa đi đến vài bước, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Hương Giang, hàng lông mày nhanh chóng chau lại, hẳn cũng thấy kinh hoảng.

Lâm Hương Giang đang nôn ra máu, máu tươi như kim châm mắt Hà Tuấn Khoa, anh nắm lấy tay cô, không khỏi run rẩy.

“Không sao đâu, em đừng sợ, không sao đâu..” Anh muốn trấn an cô, nhưng lại phát hiện chính mình cũng sợ đến mức không nói được gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hương Giang tái nhợt, nói không sợ là điều không thể, trơ mắt nhìn chính mình nôn ra nhiều máu như vậy, đổi lại là người khác cũng phải sợ thôi.

Cô nâng mắt lên, điều thu trong tâm mắt là khuôn mặt căng thẳng của Hà Tuấn Khoa, anh có vẻ rất hoảng loạn, anh cũng đang sợ sao?

Bàn tay anh nắm lấy cô rất ấm áp, là thứ nhiệt độ mà cô muốn dựa vào, nhưng… anh đã kết hôn với người phụ nữ khác, anh đã là chồng của người khác rồi..

Cô khó khăn rút tay về, nhìn anh với vẻ giễu cợt, nụ cười đẫm máu vừa đẹp vừa buồn: “Hà Tuấn Khoa, bây giờ anh đã hài lòng chưa? Sự trả thù của anh đã thành công rồi”

Khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn như vậy, nhưng đôi môi lại mím chặt, trong đôi mắt đen u ám dường như ẩn chứa một cảm xúc phức tạp nào đó không thể nói được.

Cô không hiểu được anh, chưa từng nhìn thấu người đàn ông trước mặt này, cô lại nôn ra một ngụm máu, trực tiếp phun lên người anh, mùi máu tanh nồng nặc trên mặt khiến người khác phải kinh sợ.

Sau khi nôn ra ngụm máu này, cô dường.

như đã cạn kiệt sức lực, cơ thể mềm nhũn, đầu cũng rũ xuống.

Đồng tử Hà Tuấn Khoa co rút dữ dội, anh vội vàng vươn tay ôm lấy đầu cô, cảm thấy hơi thở của cô rất yếu ớt, cô nặng nề nhắm mắt lại.

Lần này anh thực sự hoảng sợ, sự sợ hãi trong đáy lòng tăng lên vô hạn, chất giọng khàn khàn hét lên: “Lâm Hương Giang!

Không được nhắm mắt! Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu, em tin anh đi, tin anh…”

Mắt của Lâm Hương Giang đang khép hờ, bộ dạng lo lắng và sợ hãi và anh rơi vào trong mắt, cô rất muốn cười, rất muốn nói một tiếng, bọn họ đã đến mức này rồi, anh còn giả vờ tình cảm cái gì?

Chỉ là…biểu hiện của anh chân thật như vậy… lẽ nào anh còn quan tâm đến cô?

Đôi môi cô mấp máy, cố gắng nói điều gì đó, nhưng một cơn chóng mặt ập đến, cuối cùng cô chỉ có thể yếu ớt nhằm mắt lại.

“Lâm Hương Giang! Không!”

Điều mơ hồ cuối cùng vang lên bên tai là tiếng thét xé lòng của người đàn ông ấy…

Ở góc hành lang, An Thu Huyền đã chứng kiến toàn bộ cảnh này, cô ta đang nghĩ, có phải Lâm Hương Giang sẽ chết vì độc phát tán không?

Nếu là như vậy thì quá tốt!

Hà Tùng Nhân cũng nhìn thấy Lâm Hương Giang nôn ra máu rồi ngất đi, hẳn ta không kiềm được ý muốn đi qua đó, nhưng chú út đang ôm cô ở đó, nên rất khó để hẳn đến gần!

Hản ta thậm chí còn cảm thấy rất kích động, muốn đẩy chú mình ra rồi đoạt lấy Lâm Hương Giang, nhưng may mà hẳn ta vẫn còn một chút lý trí nên không có làm như vậy.

Lâm Hương Giang lại phát độc tố lần nữa, vẫn chưa có thuốc giải, tình trạng của cô rất tồi tệ, bác sĩ cũng đành bó tay.