Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 386




Chương 386: Anh và tôi không còn nợ nhau

Nguyễn Cao Cường ra ngoài một lúc lâu nhưng hai người đều không nói gì Lâm Hương Giang cứ như nhìn anh, cứ tưởng anh sẽ cho cô một lời giải thích.

Nhưng anh chỉ không biểu tình gì mà đứng ở phía đối diện, không có bất kỳ dấu hiệu giải thích.

Tuy nhiên vẫn là anh lên tiếng trước: “Em tìm anh rốt cuộc định nói gì?”

Tim Lâm Hương Giang bỗng thắt lại, anh không nói một lời giải thích, gặp nhau anh cũng không một câu quan tâm, ngược lại không nhẫn nại hỏi cô có việc gì?

Chẳng lẽ đây mới bộ mặt thực sự của anh ta?

Bây giờ đã xé mặt nạ rồi, đến giả bộ anh cũng không muốn, trực tiếp bày vẻ mặt cho cô xem?

Lâm Hương Giang hít một hơi thật sâu, kiềm nén cơn tức giận đang dồn dập trong lồng ngực, không nhịn được mà nắm chặt tay, giọng điệu bình tĩnh hết mức bình tĩnh

Anh cùng An Thu Huyền tổ chức hôn lễ và kết hôn cùng cô ta, là thật sao?”

“Thì ra là vì chuyện này sao” Anh nói với vẻ qua loa sơ sài.

Lâm Hương Giang gần như không kiềm được tức giận, anh ấy làm sao có thể thờ ơ như vậy chứ?

Hà Tuấn Khoa đút một tay vào túi quần, vẻ mặt không chút dao động, lãnh đạm nói: “Đúng, là thật, vậy thì sao?”

“Anh!” Cô thật sự là không thể nhịn được nữa, tiện tay cầm gối ném anh.

Thế này cũng không thể hả giận được, ly nước trên tủ bên cạnh cũng bị cô ném qua nhưng đáng ghét là đều bị anh tránh được!

Tiếng ly thủy tinh đập xuống đất kinh động đến Nguyễn Cao Cường đứng ngoài cửa, anh lập tức đẩy cửa đi vào: “Sao vậy?”

Thấy mảnh vỡ trên đất, lại nhìn thấy Lâm Hương Giang đang tức giận dường như hiếu ra gì đó.

“Anh ra ngoài đi, em và anh ấy còn chưa nói chuyện xong!” Lâm Hương Giang nói.

“Anh ra ngoài, em đừng tức giận, vì một thắng đàn ông tồi tức giận hại thân không đáng.” Có vẻ bọn họ không cãi nhau một trận là không được.

Của phòng một lần nữa đóng lại, Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào Hà Tuấn Khoa, anh vậy mà vẫn thờ ơ như vậy!

“Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Hà Tùng Nhân nói anh tổ chức hôn lễ là để báo thù cô nhưng cô một chút cũng không tin.

Bọn bắt cóc cô cho cô xem video hôn lễ cô cũng không tin Cô tin anh như vậy nhưng đổi lại chỉ là giấy kết hôn của anh và An Thu Huyền!

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, như thể vô tình xoay nhẫn cưới trên ngón tay, không trả lời mà hỏi lại: “Em nói xem tại sao?”

Lâm Hương Giang nhìn nhãn trên tay anh, cùng với An Thu Huyền là một đôi, nó vốn là thuộc về cô!

“Anh… lúc đầu đối tốt với em, chỉ vì muốn trả thù em sao? Lừa gạt tình cảm của em, khiến em cam tâm tình nguyện kết hôn, sau đó tại hôn lễ cưới người khác, nhục nhã em?” Cô không thể tin được anh lại là một người đàn ông đáng sợ như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt đau khổ, buồn bã của cô, trái tim anh quặn thắt dữ dội, nhưng nghĩ đến yêu cầu của kẻ bắt cóc, anh không thể nói với cô sự thật.

“Lâm Hương Giang, tôi không phải là ời rộng lượng như vậy, em hủy hôn khiến tôi bị mọi người cười chê suốt hai năm trời! Là em bỏ rơi tôi trước, em không nên trách tôi vô tình” Anh không chấp.

nhận sự phản bội, nhất là bị phản bội bởi chính người phụ nữ của mình.

Lâm Hương Giang khó mà tin được nhìn anh, cơ thể run lên, dừng một lúc lâu mới lên tiếng: “Cho nên, để nhục nhã em, anh không điểm dừng lấy lòng em còn nói cái gì mà đời đời kiếp kiếp? Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy?”

Mặt Hà Tuấn Khoa lạnh tanh đến giọng điệu cũng lạnh luôn: “Tôi chỉ là ăn miếng trả miếng”

Một câu nói khiến Lâm Hương Giang lạnh hết cả sống lưng, giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân.

Anh trước mặt cô thật xa lạ, cô bắt đầu hoài nghỉ mình đã từng quen anh chưa?

Chỉ là trong lòng vẫn có âm thanh đang kêu gào, không phải, nhất định không phải như anh ấy nói đâu!

Cô xoa dịu lại cảm xúc, muốn cho anh thêm một cơ hội, cũng là cho mình thêm một cơhội: “Anh có phải là có chuyện không nói được không? Anh chỉ là kết hôn giả với cô ta thôi, đúng không?”

Hà Tuấn Khoa nhướng mi, nhàn nhạt nhìn cô, đôi mắt đen ấy bình tĩnh đến làm người ta tuyệt vọng.

Anh nhìn thấy trong mắt cô có chút hy vọng, anh không muốn đánh vỡ chút hy vọng còn lại của cô, nhưng anh không thể không tàn nhẫn “Giấy kết hôn của chúng tôi không phải em đã thấy rồi sao? Em cho rằng tôi cần thiết phải làm giấy kết hôn giả để lừa em sao?” Anh dừng lại một chút rồi lại nói: “Huống hồ hai năm qua Thu Huyền luôn ở bên cạnh anh, anh không có lý do để cô ấy thất vọng”

Tim Lâm Hương Giang như vỡ vụn, chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại với anh cũng bị tan thành mây khói, cô không thể tự lừa bản thân rằng giấy kết hôn của anh và An Thu Huyền là giả nữa…

Nhất là câu cuối cùng của anh như một cầm một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim cô.

Vì vậy, anh đối với An Thu Huyền không phải là không có cảm xúc gì?

Chẳng trách An Thu Huyền là trợ lý riêng của anh, quần áo anh mặc, thuốc anh uống, sinh hoạt của anh đều là do An Thu Huyền lo liệu!

Tim của đột nhiên thật đau thật đau, khóe mắt cô rưng rưng, đôi mắt như bị che bởi làn sương mù, cô ngẩng đầu lên, cố gắng giữ cho nước mắt không rơi.

“Được…được…em hiểu rồi” Khi nói vẫn mang theo tiếng khóc.

“Từ hôm nay, anh và tôi không nợ nhau, anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi!” Chỉ là từ bỏ một mối tình, không có gì là không được cả.

Nguyễn Cao Cường nói đúng, người đàn ông như anh ta không đáng để lưu luyến.

Thấy cô khóc, mặt Hà Tuấn Khoa cứng lại, có chút nhịn không được đi qua giúp cô lau nước mät!

“Anh!” Lâm Hương Giang đột nhiên hét về phía cửa.

Cửa lập tức mở ra, Nguyễn Cao Cường luôn đợi ở ngoài cửa, chỉ đợi cô gọi.

“Giang, Giang…sao lại khóc rồi?” Nguyễn Cao Cường thấy mắt cô đỏ hoe, nước mắt còn chưa lau, vừa quay đầu đã túm lấy cổ áo Hà Tuấn Khoa: “Thằng khốn nạn, mày lại bắt nạt em ấy!”

Ngay khi Nguyễn Cao Cường muốn đánh Hà Tuấn Khoa, Lâm Hương Giang hét lên: “Dừng lại!”

Cú đấm của Nguyễn Cao Cường dừng lại, kỳ lạ là Hà Tuấn Khoa cũng không định né tránh, nếu nắm đấm đó rơi xuống thì nhất định đánh trúng mặt anh.

“Sao vậy? Em không nỡ sao? Sao lại không để anh dạy cho anh ta một bài học?”

Nguyễn Cao Cường tức giận nói Lâm Hương Giang nhắm mặt lại, nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống người Nguyễn Cao Cường, giọng nói yếu ớt: “Anh, anh đưa em đi đi, em không muốn ở lại đây nữa”

Cô không muốn ở lại một chút nào nữa, không muốn nhìn thấy người đàn ông đó nữa.

Nguyễn Cao Cường đã muốn đưa cô đi từ lâu, lúc này thấy cô ủy khuất như vậy, anh cũng không thắc mắt nói: “Được, anh bây giờ liền đưa em đi!”

“Không, anh không được đưa cô ấy điI”

Hà Tuấn Khoa vậy mà không đồng ý.

“Không đến lượt anh quản!” Nguyễn Cao Cường cũng không khách khí, xoay người liền muốn đi giúp Lâm Hương Giang làm thủ tục xuất viện.

Nguyễn Cao Cường nắm chặt tay anh lại, không cho anh rời đi, ánh mắt thâm thúy nhìn anh, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, không được mang cô ấy đi!”

Nguyễn Cao Cường nhíu mày, muốn hất tay ra lại phát hiện anh ta nằm quá chặt, nhất thời không hất ra được.

“Hà Tuấn Khoa, anh bị điên hả? Giang nói rồi,em ấy muốn đi, em ấy không muốn nhìn thấy anh nữa, anh vẫn không hiểu sao?”

Anh cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Huống hồ, anh không có tư cách quản cô cô ấy đi hay ở!”

“Anh cũng biết, độc trên người cô ấy vẫn chưa giải hết!” Hà Tuấn Khoa nặng nề nói từng chữ, thực ra anh không muốn Lâm Hương Giang biết chuyện này.

Nhưng Lâm Hương Giang vẫn nghe thấy rồi, cô kinh ngạc: “Độc của tôi vẫn chưa được giải?”