Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 384




Chương 384: Đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi

Sau khi Lâm Hương Giang tỉnh dậy, An Thu Huyền rất muốn đi thăm cô nhưng lại cố kìm nén không đi.

Cô ta nghĩ muốn tìm một thời gian thích hợp để đến thăm chứ nếu để Lâm Hương Giang biết cô ta và Hà Tuấn Khoa đã tổ chức hôn lễ, sợ rằng không chịu nổi kích thích lại xảy ra chuyện thì Hà Tuấn Khoa sẽ trách cô ta. Cô ta luôn để ý tin tức của Hà Tùng Nhân, có thể chắc chẵn rằng trong một thời gian ngắn Lâm Hương Giang tuyệt đối không lấy được thuốc giải.

Giữ Lâm Hương Giang lại luôn là một mối đe dọa đối với cô ta, cô ta mỗi ngày đều nghĩ nếu như thuốc giả được chế ra thì có cần hủy nó không, giải quyết hoàn toàn mối tai họa ngầm là Lâm Hương Giang Cho đến khi Hà Tuấn Khoa sai người qua hỏi cô ta sổ hộ khẩu, nói muốn đi làm giấy kết hôn đã làm cô ta rất ngạc nhiên.

An Thu Huyền đem sổ hộ khẩu đến trước mặt anh nói: “Tuấn Khoa, đây là sổ hộ khẩu của em, chúng ta bây giờ liền đi làm giấy kết hôn sao?” Cô ta gấp không chờ được.

Hà Tuấn Khoa không ngờ cô ta đích thân đến, thấy mặt cô ta không giấu nổi sự vui sướng, ánh mắt anh hơi trầm xuống.

“Cô giao cho Hoài Vũ, cậu ấy sẽ đi làm.”

Hà Tuấn Khoa nói với vẻ mặt lãnh đạm.

Nụ cười trên mặt An Thu Huyền đông cứng lại, cô ta im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này không cần chúng ta tự mình đến Cục Nội vụ làm sao?”

“Là thế này, cô An, chúng tôi đã đánh tiếng trước với bên kia rồi nên chỉ cần đem sổ hộ khẩu qua là có thể nhận giấy” Hoài Vũ trả lời thay Hà Tuấn Khoa.

Như bị một gáo nước lạnh dội xuống, dập tắt hoàn toàn sự vui sướng của An Thu Huyền cũng làm cô ta tỉnh táo lại.

Là cô ta tự mình cho là đúng, tự mình đa tình rồi quá rồi, cô ta sao có thể nghĩ anh nguyện ý cùng cô ta đi đăng ký kết hôn chứ?

Anh đã nói từ lúc đầu, tổ chức hôn lễ với cô ta chỉ để cứu Lâm Hương Giang, vậy bây.

giờ anh muốn làm giấy kết hôn nhất định cũng là vì Lâm Hương Giang.

Chỉ vì Lâm Hương Giang, đến giấy kết hôn anh cũng sẵn sàng làm sao? Lâm Hương Giang quan trọng với anh như vậy sao?

An Thu Huyền vừa tức giận vừa không cam lòng, dựa vào đâu mà cô ta chỉ là một con cờ chứ?

Chỉ là…nghĩ đến chỉ cần cùng anh nhận giấy kết hôn là cô ta có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành bà Hà, hoàn toàn không cần để ý đến sự uy hiếp của Lâm Hương Giang thì chút ủy khuất và không cam lòng đó là gì.

Cô ta cố duy trì vẻ mặt tươi cười, từ đầu đến cuối vấn là bộ dạng thấu tình đạt lý. Vậy thì làm phiền trợ lý Hoài rồi” Cô ta đẩy sổ hộ khẩu ra.

Hoài Vũ đối với cô ta vô cùng khách sáo: “Không phiền, tôi chỉ đang làm việc cho tổng giám đốc Khoa, đợi làm xong tôi sẽ gửi cho.

cô, “Cảm ơn” An Thu Huyền biết Hoài Vũ không coi cô ta là phu nhân chủ tịch nhưng không sao đợi khi cô ta ngồi chắc vị trí bà Hà, xem ai còn dám không xem cô ta ra gì.

Cô ta nhìn qua Hà Tuấn Khoa, từ khi cô ta bước vào anh chỉ nhìn cô một cái rồi xử xử lý công việc từ đầu tới cuối, có vẻ rất bận.

“Vậy em không làm phiền mọi người nữa” Lúc này, cô ta vẫn nên nhẫn thì hơn, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhìn thấy cái tốt của cô ta.

Sau khi An Thu Huyền rời đi, Hoài Vũ: nhìn cuốn sổ hộ khẩu trong tay, thắc mắc: “Tổng giám đốc Khoa, thật sự đem đi làm giấy kết hôn sao?”

Cây bút ký tên trong tay Hà Tuấn Khoa dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, lạnh giọng: “Cậu nói xem?”

“Theo tôi tất nhiên là không, nếu Lâm Hương Cô Giang biết được chắc chắn vô cùng đau lòng…” Anh ta nhanh miệng nói những gì mình nghĩ nhưng nói được một nửa thì nhìn thấy ánh mắt ông chủ càng ngày càng lạnh thì biết điều im miệng.

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn anh ta, thấp giọng quát: “Còn không đi làm?”

“Vâng, vâng, tôi đi đây” Hoài vũ không muốn thành bia đỡ đạn, chân như bôi dầu nhanh chóng ra ngoài.

An Thu Huyền rất nhanh liền nhận được giấy kết hôn, khi cầm được cuốn sổ đỏ, cô ta kích động đến tìm cũng muốn nhảy ra ngoài.

Từ hôm nay trở về sau cô ta không còn là cô An nữa mà là bà Hà, là phu nhân chủ tịch!

Bây giờ cô ta có thể đi gặp Lâm Hương Giang rồi!

Lúc An Thu Huyền đến phòng bệnh của Lâm Hương Giang, đúng lúc không có ai trong phòng.

Lâm Hương Giang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.

Lúc An Thu Huyền đến, nghe thấy mấy ngày nay Hà Tuấn Khoa không đến thăm cô, bây giờ lại thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô thì âm thầm cười lạnh.

©ó vẻ Lâm Hương Giang đang nghĩ về Hà Tuấn Khoa của cô ta, không, chính xác là chồng của cô ta.

“Cô chủ Giang, chị đỡ hơn chưa?” An Thu Huyền ôm bó hoa với giỏ trái cây đi tới.

“Nghe nói chị tỉnh mấy ngày rồi, em vẫn chưa đến thăm chị, thật là xin lỗi, là do… gần đây em có chuyện vui, có chút bận rộn.” An Thu Huyền hàm ý nói.

Lâm Hương Giang không quan tâm chút nào đến chuyện vui của cô ta, An Thu Huyền luôn khiến cho cô sinh ra bài xích.

“Cảm ơn cô đã quan tâm, nếu như cô bận thì có thể không đến”Lâm Hương Giang tâm tình không được tốt nên nói nói thẳng với cô ta.

An Huyên đặt hoa và trái cây xuống nói: “Làm sao được, em phải đến thăm chị chứ.”

Dứt lời cô ta cầm một quả trái cây đẩy đến trước mặt cô: “Chị ăn trái cây không? Em gọt cho chị.”

Lâm Hương Giang vốn không để ý nhưng vô tình nhìn thấy chiếc nhãn kim cương trên tay cô ta, đúng là nhẫn cưới của cô và Hà Tuấn Khoat Cô giật mình, nắm chặt lấy cổ tay cô ta nhìn chăm chằm nhẫn chiếc nhãn kim cương trên ngón tay, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nhẫn cưới của cô và Hà Tuấn Khoa sao.

lại ở trên tay An Thu Huyền?

“A…Cô chủ Giang, chị làm gì vậy? Chị làm em đau?” An Thu Huyền bị đau nhíu mày nhưng trong lòng thì vô cùng vui mừng, cô ta chính là muốn Lâm Hương Giang nhìn thấy nhắn kết hôn.

“Cô lấy chiếc nhẫn này ở đâu?” Lâm Hương Giang lạnh mắt nhìn cô ta.

An Thu Huyền giả vờ ủy khuất: “Đây là nhãn anh Tuấn Khoa đeo cho em trong hôn lễ…

“Hôn lễ? Hôn lễ gì chứ?” Lâm Hương Giang càng hoang mang, hơi thở bắt đầu rối loạn, đột nhiên nhớ đến đoạn video đám cưới trực tiếp mà kẻ bắt cóc đã cho cô xem.

Chẳng lẽ video đó là thật?

Hà Tuấn Khoa thực sự tổ chức đám cưới với An Thu Huyền “Chính là hôn lễ của em và anh Tuấn Khoa nha, chị…chị không biết ư?” An Thu Huyền giả vờ kinh ngạc, sau đó muốn rút tay.

về: “Em xin lỗi, em tưởng chị đã biết ¡…em…em cái gì cũng không nói, thật ra…”

Cô ta hoảng sợ, bội dáng muốn che giấu gì đó càng đáng ngờ.

“Cô và anh ấy tổ chức hôn lễ, hai người thật sự tổ chức hôn lễ rồi? Cô không lừa tôi?”

Lâm Hương Giang đột nhiên hiểu được An Thu Huyền vì sao đến gặp cô, cô ta đến là muốn nói cho cô chuyện này.

Mấy ngày nay, cô có hỏi qua Nguyễn Cao Cường, Hoàng Kiều Liên, đến y tá cũng hỏi qua nhưng bọn họ luôn lảng tránh cô.

Cô cảm thấy không đúng lảm, biết bọn họ có chuyện giấu cô, nhưng không ngờ rắng là chuyện Hà Tuấn Khoa và An Thu Huyền kết hôn!

“Em lừa chị làm gì? Giấy kết hôn chúng em cũng nhận rồi” An Thu Huyền nói với vẻ mặt vô tội.

Giấy kết hôn?

Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhìn chãm chäm An Thu Huyền thở gấp, nói không ra lời An Thu Huyền tưởng cô không tin, rút tay ra, lấy giấy kết hôn vừa nhận được trong túi đưa cho cô xem.

“Không tin thì chị xem, đây là giấy kết hôn của chúng em”

Cuốn sổ đỏ đập vào mắt Lâm Hương Giang, ba chữ giấy kết hôn khiến cô hoang mang, khó chịu.

Cô run run cầm lấy nó mở ra xem, bên trong xác định là ảnh cưới của Hà Tuấn Khoa và An Thu Huyền, còn được đóng dấu, ngày đăng ký chính là hôm qua!