Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 371




Chương 371: Anh mới nói cô ấy mang thai sao?

Lâm Hương Giang chắc chẳn sẽ ngạc.

nhiên khi thấy An Thu Huyền, dù gì thì cô ta cũng không còn là trợ lý của Hà Tuấn Khoa nữa. Cô nhớ rằng An Thu Huyền không có tên trong danh sách khách mời.

Nhưng cô biết An Thu Huyền là người của Hà Hàm Bội.

Rõ ràng Hà Hàm Bội đã nói là chị ta sẽ không đến chúc phúc cho đám cưới của bọn họ, nhưng họ hàng của nhà họ Hà lại đến rất đông đủ.

Vậy An Thu Huyền tự muốn đến hay là ta đến để thay mặt Hà Hàm Bội? E rằng là vế trước.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Đang nhìn gì vậy?” Hà Tuấn Khoa dùng một tay siết chặt eo cô và nhìn về hướng cô đang nhìn Cô chợt tỉnh lại và lắc đầu: “Không có gì, em hơi đói rồi, không phải là bữa tối đã bắt đầu rồi sau?”

“Vậy chúng đi ăn chút gì đi” Anh vòng tay qua eo cô và đi về phía khu đồ ăn.

Bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là tiệc tự chọn, cũng như rượu vang và đồ uống hảo hạng.

“Thanh Dương và Mai Nhi nói đi nhặt vỏ sò, vẫn chưa trở về sao?” Một lúc lâu không thấy hai đứa trẻ cô có chút lo lẳng.

“Thăng bé đã về từ lâu rồi, nhưng về phòng tầm rồi”

“Sao vậy anh?”

“Nó dẫn con gái nhà người ta ra bãi biển bị sóng đánh ướt hết người, có lẽ là Nguyễn Cao Cường cũng đang tảm giúp cho cô bé”

“..* Lâm Hương Giang nhìn chằm chằm anh không nói nên lời.

“Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn anh?” Đôi môi anh cong lên, đôi mắt sâu thảm cúi xuống nhìn cô “Mai Nhi là con gái ruột của anh ấy, anh nói chuyện dễ nghe một chút đi”

Hà Tuấn Khoa nhướng mày: “Anh có nói câu nào khó nghe đâu chứ?”

Anh nheo mắt cười như không cười, cô cũng lười bận tâm đến anh.

“Anh đừng có quên là từ ngày mai anh bắt đầu gọi anh ấy một tiếng anh, anh nên khách sáo với anh ấy một chút đi” Cô trêu chọc anh nói.

Hà Tuấn Khoa vẫn khẽ cong môi, trên khuôn mặt tuấn tú không có bất kì cảm xúc mạnh mẽ nào, anh chỉ hơi nghiêng người, ngón tay thon dài véo căm cô rồi thì thâm: “Em đừng quên là từ ngày mai em đã là vợ của anh rồi, em phải cùng anh đồng cam cộng khổ, Nguyễn Cao Cường bắt nạt anh thì cũng là bắt nạt em đó.”

Lâm Hương Giang nhìn anh đầy hoài nghi, Nguyễn Cao Cường có thể bắt nạt anh sao?

Anh cong môi, buông tay ra rồi cầm đĩa thức ăn, giọng nói trầm thấp có chút lười biếng: “Em muốn ăn gì?” Có vẻ như là muốn phục vụ cô.

“Tôm viên, ốc biển và một chút cá áp chảo…”

Người đàn ông tuấn tú thanh lịch chọn món ăn cho cô, cũng là một màn thật đẹp mắt.

Hà Tuấn Khoa thấy cà chua bi bên cạnh ngon nên dùng rĩa lấy một quả rồi đưa lên môi cô: “Nào, há miệng ra”

Lâm Hương Giang rất phối hợp, cô đã không còn để ý có bao nhiêu người nữa rồi, dù sao thù hai người họ cũng là vợ chồng, anh đút cô ăn ở nơi công cộng cũng không phải là chuyện gì quá đáng.

Trong dàn khách mời, An Thu Huyền cầm ly cocktail đứng ở vị trí không dễ nhìn thấy, nhìn thấy cảnh Hà Tuấn Khoa đút Lâm Hương Giang ăn, cô ta nắm chặt ly rượu trong tay, muốn đập vỡ ly.

Nhưng lý trí nói với cô ta rằng cô ta không thể làm như vậy, cô ta phải duy trì nụ cười cơ bản, là một đóa hoa trắng tinh khiết chứ không phải là một bông hoa ăn thịt hung ác.

Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Hương Giang, trong lòng tự giễu, cứ để cho cô đắc ý hết đêm nay đi, ngày mai, Hà Tuấn Khoa sẽ là của cô ta!

Lúc này điện thoại của cô ta rung lên, nhìn màn hình hiển thị, cô ta tìm một nơi không có người nghe điện thoại “Alo?”

“Nghe ngữ khí của cô, có vẻ tâm trạng không được tốt nhỉ?” Hà Tùng Nhân đứng trên boong tàu, cách đó không xa, hẳn ta nhìn ánh đèn le lói trên hòn đảo nhỏ phía xa, tiếng nhạc vui tai thoang thoảng trong gió biển.

Hắn ta có thể tưởng tượng ra đêm nay Lâm Hương Giang hạnh phúc như thế nào, cô mặc váy cưới đẹp ra sao.

Không bao lâu nữa đâu, qua mười mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ thuộc về hẳn ta!

“Anh nói chuyện của anh đi, còn nếu không có chuyện gì, thì tôi phải đi tham gia vào bữa tiệc rồi” Tâm trạng của An Thu Huyền thật sự không tốt.

Hà Tùng Nhân cười chế nhạo cô ta: “Tham gia vào bữa tiệc? Nhìn thấy bọn họ anh anh em em, cô có thể nhịn nổi sao?”

“Tại sao tôi lại không nhịn nổi chứ? Ngày mai tôi chính là vợ của anh ấy!” Nói ra câu này, trong lòng An Thu Huyền lại dấy lên hy vọng.

“Cô đừng vui mừng quá sớm, mọi việc vẫn chưa xong đâu, tất cả đều có thể thay đổi” Hà Tùng Nhân nhắc nhở cô ta.

“Tôi mặc kệ, tôi đã đồng ý hợp tác cùng anh, thì anh phải đảm bảo thành công, nếu ngày mai tôi không thể làm cô dâu của anh ấy thì anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”

An Thu Huyền dứt khoát nói.

“Kế hoạch của tôi không có sai sót, còn phải xem ngày mai cô có hoàn thành được nhiệm vụ không đã, bây giờ tôi chỉ đang nhắc nhở cô, đừng có làm rối tung mọi thứ lên, nếu như vậy tôi vẫn có cơ hội thoát thân, còn cô thì tôi không thể đảm bảo đâu”

Nói cho cùng họ chỉ đang lợi dụng nhau.

“Tôi rất tỉnh táo, không cần anh nhắc nhở, anh cứ ở yên đó đợi tôi đi!” An Thu Huyền chủ động kết thúc cuộc gọi, chỉ cần có thể trở thành vợ của Hà Tuấn Khoa, cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì!

Lâm Hương Giang đút một chiếc bánh vào miệng Hà Tuấn Khoa, Cố Ngân Phương và Tả Dạ bước đến.

“Hai người có phải nên thu lại một chút không? Thể hiện ân ái bộc lộ như vậy!” Cố Ngân Phương vừa đến liền lên án bọn họ.

Lâm Hương Giang có hơi oan ức, Hà Tuấn Khoa là người cho cô ấy ăn trái cây, thì bây giờ cô cho anh ấy ăn bánh quy, nào có thể hiện tình cảm quá lố đâu.

“Nếu em ghen tị thì bảo Tả Dạ đút cho em ăn” Hà Tuấn Khoa cười nói.

Cố Ngân Phương nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, anh hoàn toàn không lãng mạn chút nào, trừ khi cô bệnh, anh mới đút cho cô chút thức ăn.

Sau khi Tả Dạ nghe thấy điều này thì nhăn mặt, khuôn mặt poker luôn dửng dưng cho người ta cảm giác như những người xa lạ không hề thân thiết.

Cố Ngân Phương cố tình vòng qua cánh tay anh và vào vai anh, ngữ khí nũng nịu: anh đút em ăn chút gì đi?”

Cô đột nhiên tiến lại gần, khuôn mặt trăng bệch của Tả Dạ đỏ bừng lên một cách đáng ngờ, vẻ lạnh lùng ban đầu giờ lại có chút lúng túng.

Lần đầu tiên Lâm Hương Giang nhìn thấy người đàn ông có sự tương phản lớn đến như vậy, đây có lẽ là cái gọi là sự tương phản dễ thương.

Hóa ra Tả Dạ rất tàn nhẫn với người ngoài, nhưng lại không có cách nào chống lại Cố Ngân Phương, không thể kháng cự.

“Cô muốn ăn gì?” Thế nhưng anh lại nhanh chóng khôi phục lại sự thờ ơ của mình.

“Anh gắp cái gì em ăn cái đó” Cố Ngân Phương đã yêu sống yêu chết cái dáng vẻ này của anh rồi.

“Được, cô chờ chút” Tả Dạ thật sự nghiêm túc cầm đĩa lên rồi đi đến bàn ăn gắp thức ăn cho cô ấy.

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn Cố Ngân Phương, nhịn cười: “Nói về thể hiện tình cảm, chúng tôi thật không thể so sánh với cô Cố đây” Vậy mà còn dám đến lên án bọn họ!

Ánh mắt của Cố Ngân Phương rời khỏi người Tả Dạ, cô quay lại mỉm cười : “Sao lại nhiều hải sản như vậy? Hai người cũng biết giờ em mang thai không thể chịu được mùi hải sản mà”

“Em chịu không được thì có thể không ăn, bà xã anh thích ăn là được” Hà Tuấn Khoa không chiều theo cô.

Cố Ngân Phương dẫu môi: “Anh đúng là vì lợi ích cá nhân quá mà, vậy những món ăn ở đây đều là anh chuẩn bị cho vợ anh, chứ không phải chuẩn bị cho khách khứa chúng tôi đúng không?”

“Những người khác không giống người mang thai như em, những người khác đều thích ăn đại tiệc hải sản” Hà Tuấn Khoa thờ Ø phun ra một câu.

“Mang thai? Tổng giám đốc Khoa, anh vừa mới nói mang thai?” Tả Dạ vốn dĩ đã đến bàn ăn chọn thức ăn, nhưng không biết anh đã trở lại từ khi nào.

Có lẽ là do có quá nhiều người bên cạnh, nên họ đã không để ý anh đã quay lại được một lúc rồi Tả Dạ vào lúc này, nhìn chằm chằm Cố Ngân Phương một cách lạnh lùng.