Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 364




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 364: Em còn dám không dám cưới anh

Sau khi Hà Tùng Nhân rời đi, Lâm Hương Giang càng nghĩ càng cảm thấy nụ cười cuối cùng kia của hắn rất quái lạ, nhưng lại không thể nói là có vấn đề gì.

Cúi đầu nhìn về phía chiếc vòng cổ bằng vàng trong tay hắn tặng, kim cương to lấp lánh sáng lên, thật sự là rực rỡ lóa mắt.

Chỉ là nghĩ đến đây là quà Hà Tùng Nhân tặng, cô chỉ cảm thấy đó là củ khoai lang phỏng tay.

“Nhân viên phục vụ, chỗ này của các cô có mua lại kim cương không?” Cô hỏi.

Nhân viên phục vụ tận mắt nhìn thấy Hà Tùng Nhân đưa cho cô chiếc vòng cổ, không ngờ chỉ trong chớp mắt cô lại muốn bán đi!

“Chúng tôi có mua, nhưng giá cả sẽ thấp hơn rất nhiều so với giá gốc, cô chắc chắn muốn bán sao?”

Lâm Hương Giang không có bất cứ do dự gì, trực tiếp đưa hộp quà cho cô ta: “Chiếc vòng cổ kim cương này, các cô xem một chút xem trị giá bao nhiêu tiền, bây giờ tôi muốn bán”

“Được, mời cô chờ một lát” Nhân viên phục vụ cầm vòng cổ đi.

Ngay sau đó một người phụ nữ mặc quần áo công sở đi tới chỗ cô, lễ phép hỏi “Cô chính là cô Nguyễn Cao sao, tôi là nhà thiết kế Diệp Vấn”

“Cuối cùng cô cũng tới rồi” Lâm Hương Giang mỉm cười bắt tay với cô ta.

“Xin lỗi, trên đường tới đây có chút kẹt xe, bị muộn giờ” Diệp Vấn ngượng ngùng nói.

“Không sao, dù sao tôi cũng không có chuyện gì trọng cả”

“Chúng ta đến sô pha bên kia trò chuyện nhé” Diệp Vấn bày ra tư thế mời.

sau đó hai người ngồi xuống, Diệp Vấn mở ra laptop xách tay mang theo bên người, sau đó đưa một quyển bản thảo thiết kế cho cô.

“Những mẫu này đều là mẫu thiết kế ngày thường cảm hứng của tôi loé lên, cô có thể xem xem có thích hay không, hoặc là thích loại phong cách nào, cô nói với tôi, tôi thiết kế lần nữa cho cô.”

Lâm Hương Giang lật xem bản thảo thiết kế của cô ta, mỗi một hình thức đều rất đặc biệt, nhìn ra được cô ta thiết kế nhẫn cưới rất có đặc điểm riêng.

“Cái này không tệ, có người đặt làm rồi sao?” Cô nhìn thấy một mẫu trong bản thảo thiết kế, rung động.

Diệp Vấn nhìn qua, tiện đà cười nói: “Mẫu này vừa vặn là bản thảo tôi vừa mới hoàn thành ngày hôm qua, cô là người đầu tiên nhìn thấy”

“Tôi cảm thấy khá đẹp, vậy muốn thiết kế kiểu này nhé” Dù sao cũng là độc nhất vô nhị.

“Cô chắc chắn chứ? Có cần hỏi tổng giám đốc Khoa một câu không?”

Diệp Vấn vừa nói ra câu này, phía sau cô lập tức vang lên một giọng nam từ tính: “Cô định đoạt, chỉ cần cô ấy để ý, tôi không có ý kiến”

“Tổng giám đốc Khoa, anh đã đến rồi”

Diệp Vấn hơi giật mình, lên tiếng tiếp đón.

Hà Tuấn Khoa cầm lấy bản thảo thiết kế trong tay Lâm Hương Giang, cẩn thận xem.

“Tôi cũng cảm thấy không tệ” Anh ngồi xuống ở bên cạnh cô, hỏi: “Em để ý, muốn kiểu này?”

“Ừm, mẫu thiết kế này đơn giản hào phóng, tôi không muốn quá phức tạp.”

“Vậy mẫu này nhé” Hà Tuấn Khoa trả lại bản thảo thiết kế cho Diệp Vấn.

Lâm Hương Giang nhìn giá cả, yên lặng suy nghĩ là sáu con số, vẫn có chút kinh ngạc, dù sao vừa rồi nhân viên phục vụ nói giá cả mua lại sẽ thấp hơn nhiều so với giá gốc.

Cô không biết Hà Tùng Nhân mua chiếc vòng cổ này đã tốn bao nhiêu tiền, từ cái giá thu mua lại, cũng coi như anh ta đã mất một số tiền lớn.

“Được rồi, cứ mua lại theo giá này của các cô đi” Cô có thể chấp nhận được cái giá này.

“Vâng, mời cô chờ một lát.”

Hà Tuấn Khoa thấy nhân viên phục vụ rời đi, nheo mắt lại quan sát người phụ nữ trước mắt: “Nguyên nhân gì khiến em bán đồ trang Sức?”

“Chính là một cái vòng cổ không cần đến, tùy tiện bán đi thôi”

*Có đơn giản như vậy?” Anh không tin lắm.

Bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chăm chăm, xô thở dài một hơi, nhận tội: “Được rồi, thật ra là quà kết hôn Hà Tùng Nhân tặng cho em, em không thích, cho nên bán”

“Tùng Nhân?” Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống vài phần, thắng nhóc này lại có ý gì đây?

“Em chắc chản là nó chỉ tặng quà kết hôn?”

“Anh ta nói như vậy, nhân viên phục vụ ở đây đều nghe thấy và nhìn thấy”

Nói như vậy, thằng nhóc này cũng không dám có suy nghĩ không an phận gì với cô nữa.

“Em làm đúng lắm, có thể khen thưởng cho em một bộ trang sức đá quý, đi chọn đi”

Nhìn dáng vẻ rất hào phóng của anh, cô giơ tay đặt ở trên vai anh: “Tổng giám đốc Khoa, chỉ khen thưởng một bộ có phải là quá keo kiệt không?”

“Chê ít? Vậy thì anh mua cửa hàng này tặng cho em, thế nào?”

“Em cảm thấy khá tốt đó, coi như là món quà anh tặng cho em trước hôn lễ” Cô cố ý hùa theo anh.

Hà Tuấn Khoa nhướng mày, đột nhiên vẫy tay Với nhân viên phục vụ cách đó không xa: “Gọi quản lý cửa hàng các cô t “Gọi quản lý cửa hàng làm gì?” Lâm Hương Giang hỏi.

“Nói với anh ta chuyện muốn mua cửa hàng” Anh ra vẻ đương nhiên.

Lâm Hương Giang cả kinh: “Anh làm thật?” Cô vội vàng ngăn cản nhân viên phục vụ: “Đừng gọi, không có việc gì đâu.”

Cô kinh ngạc nhìn thẳng vào anh, dở khóc dở cười: “Nói giỡn thôi mà, em không cần cửa hàng này”

Bàn tay người đàn ông om chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực: “Vậy em muốn cái gì, nói với anh?”

Sườn mặt cô dán ở trên ngực anh, nghe được nhịp tim đập vững vàng của anh, trong lòng cảm thấy rất yên bình.

“Em không cần gì cả…” Có anh như vậy là đủ rồi “Ngay cả anh cũng không cần?” Anh nâng cao âm điệu, ánh mắt u trầm nhìn xuống cô “Em cũng không ngốc, sao có thể không cần anh được, chỉ cần có anh thôi, đừng nói là một cửa hàng đá quý, ngay cả một quặng kim cương, em muốn cũng chỉ là chuyện trong một giây.” Cô trêu chọc.

Hà Tuấn Khoa nheo mắt lại, gõ gõ đầu cô: “Em coi anh là cây rụng tiền?”

“Đúng là em có suy nghĩ này, vậy anh còn dám cưới em không? Gòn… Cần người phụ nữ có vấn đề về tinh thần như em hay không?

Cô vừa dứt lời, sảc mặt người đàn ông thay đổi, cúi đầu hung hăng cản một ngụm ở trên môi cô.

“A..” Cô đau đến mức kinh ngạc hô lên, trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Sao đột nhiên căn em?”

“Ai cho phép em nói hươu nói vượn? Em nói một câu anh căn em một cái.”

Nhìn vẻ mặt hung ác của anh, cô cũng chỉ là tự trêu chọc, chỉ đùa một chút mà thôi, có cần nghiêm túc như vậy không?

“Anh nói tự mình nói bậy cũng không được?”

“Không được, vốn dĩ em đã không có vấn đề gì, chuyện này không buồn cười” Anh vẫn nghiêm túc cau mày.

Nhìn thấy anh như vậy, cô đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Hà Tùng Nhân, trong lòng dâng lên một tia phức tạp.

Cố ý dựa sát vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, nửa nói giỡn hỏi: “Anh nói xem anh muốn kết hôn với em như vậy.

không phải là vì trả thù em chứ? Trả thù lúc trước em bỏ trốn khiến anh trở thành trò cười, hôn lễ anh chuẩn bị bỏ rơi em, để em nếm thử loại cảm giác ấy?”

Cô nói xong lời này, gần gũi nhìn thấy gương mặt người đàn ông từng chút lạnh xuống, trong đôi mắt đen nhánh là một mảnh u ám lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Cô cảm thấy luồng gió lạnh nguy hiểm từ trên người anh toả ra, không khỏi căng thẳng thần kinh, cảm giác mình đã nói sai rồi.

Ngay sau đó, cô nghe được âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Là ai nói với em những lời đó?”

€ô và anh bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu lời này của anh có ý gì?

Anh hỏi chính là ai nói cho em? Chẳng lẽ cô… Nói đúng?