Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 362




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 362: Bọn anh sẽ không kết hôn

Lâm Hương Giang một mình tới đây, hơn nữa còn là Mộ Dung Bạch lái xe đón cô.

Từ xe đi xuống, cô quan sát căn biệt thự khí phái trước mắt, cô cũng không bị Nguyễn Cao Cường còn có một căn nhà ở chỗ này, che giấu rất kỹ.

Nghe nói anh ta đưa Đào Hương Vi và Mai Nhì tới đây ở, quan sát chỗ này, chẳng lẽ là muốn kim ốc tàng kiều?

Lâm Hương Giang vào cửa, một bóng người nhỏ nhào tới phía cô: “Dì Hương Giang, dì đã đến rồi!”

Đào Mai Nhi tan học về nhà thì nghe được tin cô sắp tới, cho nên khi nghe được âm thanh của xe ô tô đi vào thì biết ngay là cô.

Lâm Hương Giang ôm lấy cô bé vừa lao tới, đưa hộp quà trong tay cho cô bé: “Con xem, dì mua quà cho con”

“Cảm ơn dì Hương Giang” Đào Mai Nhi hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó nói: “Bố mẹ cháu đang ở bên trong chờ dù, chúng ta vào trong thôi.”

Nghe được cách xưng hop của cô bé với Nguyễn Cao Cường, ánh mắt cô hơi loé lên, nhưng không cố tình hỏi cô bé điều gì.

“Được, đi vào thôi” Cô được Mai Nhi nắm tay đi vào phòng khách.

Bố mẹ, dì Hương Giang t: Đào Mai Nhi rất vui vẻ thông báo với hai người bên trong, sau đó chạy đến chỗ Đào Hương Vi “Mẹ mẹ xem đi, dì Hương Giang về còn mang theo quà cho con.”

Khi Đào Hương Vi đối mặt với Lâm Hương Giang thì vẫn không tự nhiên lắm, cố gắng áp sự xấu hổ trong lòng xuống, mỉm cười nói với con gái: “Vậy con có cảm ơn dì Hương Giang hay không?”

“Có!” Đào Mai Nhi vô cùng nghiêm túc nói.

“Cảm ơn cô nhé, Cao Ánh, khiến cô mất một khoản rồi” Đào Hương Vi vẫn tự mình nói cảm ơn.

Lâm Hương Giang lại có chút không quen, quan sát cô ấy, sao đột nhiên lại trở nên khách sao như vậy?

“Không có gì, Mai Nhi thích là được.”

“Đã về rồi? Anh còn tưởng răng em muốn sống ở trên hòn đảo nhỏ Hà Tuấn Khoa mua cho em chứ” Nguyễn Cao Cường trêu chọc.

“Sao anh biết em định sống ở trên đảo?

Em đang muốn nói với anh, sau khi bọn em kết hôn thì sẽ ở đó.” Lâm Hương Giang cười tủm tỉm nói.

Nguyễn Cao Cường nghe vậy thì nhướng mày: “Sau khi kết hôn? Em và Hà Tuấn Khoa lại muốn kết hôn?”

“Vì sao anh nhất định phải thêm chữ lại vào?” Lâm Hương Giang ngồi xuống.

“Hơn nữa, đây là lần thứ hai các em tổ.

chức hôn lễ, hy vọng lần này em thuận lợi gả mình ra ngoài” Anh ta đã hối hận khi nói cho cô những chuyện đó trong hôn lễ lần đầu tiên của hai người.

“Cần chứ, đến lúc đó hai người phải tới chúc phúc cho em” Cô nói xong thì lấy thiệp mời ra, cô tới đây cũng là vì đưa cái này.

Nguyễn Cao Cường nhìn thời gian tổ chức hôn lễ, không nhịn được nói: “Tháng sau? Em gả mình đi gấp như vậy sao?”

“Anh, hôn lễ này của em đã bắt đầu từ hai năm trước rồi, đây còn gọi gấp?”

Nguyễn Cao Cường hơi gật đầu: “Cũng đúng, đó là tranh thủ, nếu không lại hai năm nữa trôi qua, Thanh Dương cũng sắp thành niên rồi” Câu nói này của anh ta cũng quá khoa trương *Dì Hương Giang, dì sắp làm cô dâu sao?” Đào Mai Nhi hỏi.

“Ừm, đến lúc đó cháu tới làm hoa đồng cho dì được không?” Cô sờ sờ đầu Mai Nhi, cũng từng nghĩ tới nếu mình có một đứa con gái, thì thật là tốt biết bao.

Đáng tiếc… Cô lại không thể sinh nữa.

“Cháu được sao?” Đào Mai Nhi chớp nhút đối mắt to tròn nhút nhát sợ sệt nhìn cô, rõ ràng là rất khát vọng Lâm Hương Giang cười cười: “Đương nhiên là được rồi, đến lúc đó cùng bố mẹ cháu tới.” Dứt lời cô nhìn về phía Đào Hương Vi, mời cô ta: “Hương Vi, đến lúc đó cô sẽ đến chứ?”

Đào Hương Vi thật lòng chúc phúc cho cô, chỉ là đến lúc đó sẽ phải cùng tham dự với Nguyễn Cao Cường…

“Cô kết hôn, đương nhiên là tôi phải chúc phúc rồi” Mặc kệ là như thế nào, ân tình của Lâm Hương Giang cô ta không thể quên được.

Lâm Hương Giang vẫn chưa hiểu giữa ba người có vấn đề gì, chỉ là sau một kỳ nghỉ, bọn họ đã ở cùng một chỗ?

Không nhìn ra, tốc độ của Nguyễn Cao Cường rất nhanh.

“Mai Nhị, vừa rồi sao cháu lại gọi chú ấy là cha?”

“Bây giờ chú ấy chính là bố của cháu, chú ấy nhận cháu làm con gái đương, mẹ cũng nhận lời theo đuổi của bố rồi, bây giờ đây là cả nhà cháu” Nói đến chuyện này, vẻ mặt Đào Mai Nhi vô cùng kiêu ngạo, cô bé có bố cũng có một gia đình!

“Vậy sao? Anh, Hương Vi, em muốn chúc.

phúc cho hai người.” Cô cười nói.

Cô nhìn thấy nụ cười có chút miễn cưỡng của Đào Hương Vị, rất nhanh cúi đầu giấu đi cảm xúc trong mắt, hình như cô ấy rất không tình nguyện Bữa tối đã được làm xong, Lâm Hương Giang cùng ăn cơm tối với bọn họ.

Sau khi ăn xong, cô và Nguyễn Cao Cường ở dưới vườn hoa nhỏ uống trà.

“Sao anh lại đột nhiên thay đổi ý định, muốn ở bên cạnh Hương Vï?” Chẳng lẽ là bởi vì Mai Nhi, phải cho đưa bé một gia đình hoàn chỉnh?

“Em có thể kết hôn với Hà Tuấn Khoa, anh không thể hợp lại với cô ấy?” Nguyễn Cao Cường nhấp một ngụm trà, hừ một tiếng.

“Anh nói… hai người hợp lại? Sao trông lại không giống chứ? Hương Vi không có một chút vui vẻ nào cả.” Cô nheo đôi mắt lại nhìn kỹ anh ta, nói thẳng: “Em thấy là anh cưỡng ép cô ấy đúng không?”

Nguyễn Cao Cường liếc xéo cô một cái, không có cảm xúc nói: “Khi cô ấy lén lút sinh đứa bé ra thì nên nghĩ đến sẽ có ngày này”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì nhìn thẳng anh ta, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Cho nên anh là vì Mai Nhi nên mới hợp lại với cô ấy?”

sắc mặt Nguyễn Cao Cường cứng lại, uống một ngụm trà sau đó mới nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy.”

Đào Hương Vi bê đĩa trái cây chuẩn bị đi tới, đột nhiên nghe được bọn họ nói, trong lòng cảm thấy như bị xé rách một lỗ hổng.

Xoay người, không chút tiếng động rời đi, hốc mắt lại hơi hơi đỏ lên, cái mũi chua xót, lồng ngực nghẹn lại vô cùng đau đớn.

Tay lại đang run rẩy, Nguyễn Cao Cường, từ đầu đến cuối, người anh muốn đều không phải là tôi!

Không ngờ anh ta cũng có lúc cố chấp như vậy, Lâm Hương Giang cũng đứng lên: “Em rất có lòng nhắc nhở anh một câu, tốt nhất là anh nên thẳng thắn với cô ấy, nếu không người đau khổ vẫn là chính hai người.”

Loại chuyện hồ đồ này cô cũng đã làm với Hà Tuấn Khoa, xem như là người từng trải Một loạt tiếng bước chân truyền đến, lúc này người hầu đi tới nói: “Tổng giám đốc.

Khoa tới đón cô chủ”

Nguyễn Cao Cường lạnh nhạt liếc cô, dáng người ưu nhã lại nhếch môi trêu chọc: “Đúng là con gái lớn không thể giữ lại được, chồng của em tới rồi, đi đi”

Lâm Hương Giang thở dài một hơi: “Phải nghe em khuyên anh tự mình nghĩ lại thật kỹ, dù sao mấy năm nay Hương Vi cũng chịu không ít đau khổ rồi” Nói xong, cô cũng không ở lại.

ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm trầm, mím môi không nói gì nữa, đưa cô đi ra ngoài Đi ra bên ngoài, nhìn thấy Hà Tuấn Khoa đứng ở bên cạnh xe chờ cô, trên người anh mặc quần áo được thiết kế riêng màu đen, thân hình cao thẳng ngạo nghễ ở trong bóng đêm vẫn thu hút sự chú ý của người khác như cũ.

“Nhanh như vậy đã tới đón người rồi, sợ tôi giam cô ấy lại sao?” Nguyễn Cao Cường nhìn anh chế nhạo.

“Tôi là sợ cô ấy không nhận ra đường về nhà” Hà Tuấn Khoa cởi áo khoác khoác lên trên cơ thể mỏng manh của cô.

Cơ thể Lâm Hương Giang ấm áp, đứng ở bên cạnh anh, lại có loại cảm giác như chú chim nhỏ nép vào người.