Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 352




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 352: Sao em đứng không vững

“Tuấn Khoa, đó… Đó là gì?” Lâm Hương Giang buông anh ra, chỉ vào ánh sáng màu xanh lam xuất hiện trên mặt biển.

Chỉ trong chốc lát, ban đầu chỉ là chút ánh sáng màu xanh lam lại càng ngày càng nhiều, quay chung quanh bờ biển, như là ngôi sao trên bầu trời đều rơi xuống trong biển…

Quá mộng ảo!

“Là sứa” Anh hơi cong môi nói.

“Sứa?”

“Ừm, anh nghe nói ở đây buổi tối sẽ có sứa phát sáng xuất hiện, anh nghĩ hình ảnh này nhất định sẽ rất đặc biệt, chắc chắn em sẽ thích, cho nên mới mua hòn đảo nhỏ này”

“Anh…” Cô chuyển mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, không ngờ anh còn nghĩ như: vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, hai tay vẫn ôm lấy cổ anh: “Anh đối xử tốt với em như: vậy, em cũng không biết phải báo đáp anh như thế nào”

“Lấy thân báo đáp là được” Anh lại trả lời thật sự nghiêm túc.

Cô hơi hơi ngẩn người, một tay anh ôm eo cô lại, một tay nắm lấy căm cô nâng lên, cúi đầu bốn mắt nhìn nhau với cô: “Sao hả?

Bây giờ muốn ngoan ngoãn kết hôn với anh rồi sao?”

Kết hôn?

Đúng rồi, anh đã từng nói ở trước mặt Hà Hàm Bội, bọn họ muốn kết hôn.

“Anh không sợ chị cả của anh phản đối?”

“Là anh kết hôn, không phải chị ấu” Anh dừng lại một chút, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ở bên môi cô, đè thấp tiếng nói: “Chỉ cần em gật đầu là đủ rồi”

Bên tai là âm thanh sóng biển, trước mắt là người đàn ông khiến cô rung động, thời khắc mỹ diệu như vậy, trái tim cô không tự chủ được bị anh quyến rũ, không có bất cứ lý do gì có thể từ chối anh.

Cô kéo tay anh ra, lại lân nữa nhón chân lên, ngửa đầu đặt một nụ hôn ở trên môi anh: “Được, chúng ta kết hôn”

Anh cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô chỉ đụng vào trên môi anh một chút, lại khiến thần kinh của anh căng thẳng chút, đôi mắt sâu sa như chim ưng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Giây tiếp theo, anh đột nhiên cúi đầu hôn thật mạnh lấy môi cô.

“Ưm..” Nụ hôn của anh như che trời lấp đất rơi xuống, cô suýt chút nữa thì không chống đỡ được.

Khi hai người từ bờ biển trở về đã một tiếng đồng hồ sau, gió biển quá lớn, Hà Tuấn Khoa sợ cô bị lạnh.

Trở lại phòng lại thấy Lâm Thanh Dương nằm ở trên sô pha ngủ rồi, trên bàn trà trước mặt anh đặt bình thủy tinh, bên trong là sao biển màu đỏ.

“Đứa nhỏ này, sao lại ngủ ở đây?” Lâm Hương Giang có chút bất đắc dĩ, thấy cậu bé đã thay quần áo sạch sẽ, xem ra là đã tắm rồi “Anh ôm con về phòng ngủ” Hà Tuấn Khoa nói Anh rất cẩn thận bế con trai lên, sau đó đi tới phòng ngủ.

Lâm Hương Giang rót một ly nước đi tới trước cửa sổ sát đất quan sát cảnh đêm bên ngoài, còn có thể nghe thấy thấy âm thanh sóng biển đánh tới, những ánh sáng màu xanh lam bên bờ biển kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đúng là một nơi kỳ diệu.

Cô đột nhiên phát hiện ra, bọn đều là họ Cố…

“Đang nhìn gì vậy?” hà Tuấn Khoa ôm chặt cô từ phía sau.

Không biết tại sao, cô không muốn để anh nhìn thấy bọn họ, xoay người đối mặt với anh, hai tay ôm lấy eo của anh: “Không có gì, chỉ tùy tiện quan sát cảnh đêm”

Anh nhìn chăm chăm vào đôi môi có chút đỏ tươi của cô, với anh đó là một loại quyến rũ, không khống chế được mà cúi đầu hôn lấy cô.

Lâm Hương Giang bị anh đặt ở trên cửa sổ sát đất, bị nụ hôn nóng cháy của anh vây lấp, trái tim cô đập thật sự rất nhanh: “Đừng… Sẽ bị người khác nhìn thấy”

Dù anh không để bụng việc bị nhìn thấy, nhưng mà cô để ý, nên anh đành phải bế cô lên, vừa hôn cô vừa đi vào trong phòng ý đồ của anh rất rõ ràng, gương mặt cô ửng đỏ, vội vàng né tránh nụ hôn của anh: “Anh làm gì vậy? Thanh Dương ở trong phòng ngủ”

“Anh biết, cách âm ở đây rất tốt, chúng ta vào phòng khác, con sẽ không nghe được.”

Dứt lời, lại lấp kín đôi môi cô.

Chờ khi cô hoàn hồn lại nữa thì đã bị anh đặt lên trên giường, thân hình cường tráng của anh theo sát ập xuống..

Lúc này cô nào còn có tâm tư suy nghĩ tới mối quan hệ của chị em tốt và Cố Ngân Phương là gì, dần dần trầm luân ở trong nụ hôn của người đàn ông.

Dưới gốc cây trong vườn hoa, Hoàng Kiều Liên khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh nhạt.

Cố Ngân Phương nhìn thẳng cô ấy, lại lần nữa hỏi: “Cậy thật sự nghĩ kỹ rồi? Không trở về với tớ?”

Hoàng Kiều Liên im lặng một lát sau đó mới lạnh nhạt nói: “Tớ đã sớm cho cậu đáp.

án rồi, sao cậu phải hỏi nhiều thêm nữa?”

*Tớ chỉ là sợ cậu hối hận, bây giờ lại muốn về nhà với tớ thì sao?”

“Tớ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhà ở đâu ra chứ?” Khi cô ấy biết thân thế của mình, biết mình là con gái riêng nhà họ Gố, ngoại trừ kinh ngạc, cô ấy cũng không có suy nghĩ muốn nhận tổ quy tông.

Cố Ngân Phương không nói một lời nhìn cô ấy, qua một hồi lâu sau mới thở dài nói: “Tớ tôn trọng quyết định của cậu, đương nhiên, nếu cậu hối hận muốn trở về, có thể nói cho tớ bất cứ lúc nào, tuy rằng chúng ta không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng dù sao chúng ta cũng có cùng một người cha.”

Cô ấy nói xong, kéo áo khoác trên người, xoay người rời đi.

Cách đó không xa, Tả Dạ đang đợi cô ấy, thấy cô ấy đi tới, anh khoác thêm một lớp áo.

cho cô ấy, yên lặng đi theo bên cạnh, yên lặng bảo vệ cô ấy.

Cố Ngân Phương còn đứng tại chỗ, gió biển lạnh lẽo thổi qua mặt cô ấy, khiến cô ấy càng thêm tỉnh táo.

Cô ấy cong môi cười tự giễu, bọn họ có cùng một người bố thì sao chứ?

Từ trước đến nay cô ấy chưa gặp cha, sau khi được sinh ra đã bị ném đến trại trẻ mồ côi, cô ấy và cô chủ nhà họ Cố Cố Ngân Phương, căn bản là người của hai thế giới khác nhau.

Ngày hôm sau, Lâm Hương Gianh tỉnh lại ở trong tiếng sóng biển.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai của người đàn ông ở trước mắt, anh vẫn còn chưa tỉnh, khi ngủ không còn vẻ lạnh lùng như ngày thường, ngũ quan vẫn như điêu khắc.

Cô không nhịn được duỗi tay, rất cẩn thận chạm lên cái mũi cao thẳng của anh một chút, sau đó là môi của anh..

Muốn thu tay lại, anh đột nhiên mở bừng mắt, còn giữ lấy tay cô: “Sáng sớm đã muốn xuống tay với anh?” Anh mới vừa tỉnh lại, âm thanh cực kỳ khàn.

“Xuống tay gì chứ? đừng nói khó nghe như vậy” Cô có chút muốn rút tay về.

“Bị anh bắt quả tang còn không thừa nhận?” Anh nhướng mày, trêu chọc.

“Em cũng không làm gì anh, bắt quả tang cái gì?”

“Em sờ anh, em dám nói không phải?”

Lâm Hương Giang suýt chút nữa thì hộc máu, chỉ là chạm vào mũi anh môi anh một chút thôi mà, bị anh nói thành như vậy.

“Đúng, em có mưu đồ gây rối với anh!”

Cô dứt khoát thuận theo ý anh.

“Tối hôm qua còn chưa thỏa mãn em?”

Đôi mắt người đàn ông nheo lại thật sâu, trên người có chút hơi thở nguy hiểm.

“Không muốn nói với anh nữa” Má cô ửng đỏ, đẩy anh ra, hai chân vừa đặt xuống đất, lại không đứng vững, mềm nhũn ngã xuống!

Hà Tuấn Khoa thấy thế thì vội vàng xuống giường đỡ cô: “Sao em đứng cũng không vững vậy?”

“Anh…” Bên tai cô đều đã đỏ bùng, tức giận trừng anh.