Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 348




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 348: Nếu em thích thì anh cũng sẽ mua cho em

Lâm Thanh Dương nghe thấy lời của cô, lập tức phản đối: “Không được! Chúng ta là một nhà ba người, sao bố mẹ có thể bỏ con lại mà tận hưởng thế giới riêng của hai người được? Bình thường bố mẹ không để ý đến con thì thôi đi, đi nghỉ dưỡng cũng không muốn đưa con đi, con không đồng ý!”

Xem ra cậu bé cũng có nhiều lời oán trách, lần này nói gì cũng muốn đi theo Lâm Hương Giang gõ đầu cậu bé một cái: “Bố mẹ cũng không nói là sẽ không đưa con đi, con tức giận cái gì?”

Lâm Thanh Dương ôm lấy cánh tay của cô: “Mẹ, con muốn bám lấy mẹ không buông tay đâu”

“Được được được, con muốn bám thì bám đi” Hai năm cô không ở bên cạnh cậu bé, bây giờ cậu bé đã độc lập hơn rất nhiều.

Nếu cô đã quay về rồi, vậy thì dành nhiều thời gian ở với con trai đi.

Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh thấy con trai ôm chặt không buông Lâm Hương Giang ra như thế, có một sự kích động muốn kéo cô ra.

Nếu không phải nghĩ đến việc bình thường hai mẹ con dễ gì mới gặp nhau, thì còn lâu anh mới để cậu nhóc ôm cô như vậy!

May mà họ đã bàn bạc với nhau là không sinh con nữa, xem ra bây giờ có một đứa là đủ rồi.

Chiếc du thuyền khí phái đang chạy trên mặt biển, Lâm Hương Giang đeo kính râm đứng trên boong tàu, cảm nhận làn gió biển mặn mà phả vào mặt.

Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, vẫn không kìm được tò mò mà hỏi: “Anh nói đưa mẹ con em đi nghỉ dưỡng là ra biển chơi sao?”

Hà Tuấn Khoa khẽ cong khóe môi lên: “Đương nhiên không có đơn giản như vậy, anh nói rồi, đến lúc đó em sẽ biết thôi”

Thấy dáng vẻ bí ẩn của anh, khiến cô càng thêm hiếu kì.

“Giang, có muốn uống nước trái cây không, mình mới ép đấy” Hoàng Kiều Liên bưng hai ly nước ép trái cây ra.

“Uống chứ” Lâm Hương Giang không khách sáo, đón lấy ly nước.

Lần này ra ngoài chơi, không chỉ ba người nhà họ mà còn có Hoàng Kiều Liên đi cùng nữa Lúc đầu cô chỉ là mời chị em tốt đi cùng, sau khi Nguyễn Cao Diệp biết thì cứ muốn đi theo, bởi vì biết quan hệ của họ nên Lâm Hương Giang cũng không từ chối.

Cô còn muốn kêu Nguyễn Cao Cường đi cùng, nhưng nhà Nguyễn Cao Cường vẫn còn rất nhiều chuyện đợi anh ta giải quyết, quả thực anh ta đi không được.

“Tổng giám đốc Hà, đây là của anh”

Hoàng Kiều Liên đưa ly còn lại cho anh.

“Cảm ơn, tôi không uống nước ép” anh quen uống cà phê rồi, không thích đồ uống quá ngọt.

“Cậu ta không uống thì anh uống” Bỗng nhiên Nguyễn Cao Diệp từ đãng sau cô đi ra, trực tiếp cầm lấy ly nước ép đó.

“Nguyễn Cao Diệp! Anh có tiền đồ chút được không? Anh muốn uống nước trái cây thì tự đi mà làm chứ” Hoàng Kiều Liên không hài lòng nói.

“Anh là bạn trai của em, uống ly nước trái cây của em thì có làm sao?”

“Anh đã không còn là bạn trai của tôi nữa, anh vẫn nên đi tìm nữ chính của anh đi!”

Hoàng Kiều Liên hậm hực nói.

“Anh đã giải thích với em rồi, là cô ta quấn quýt anh, anh không hề để ý đến cô ta”

“Cái này tôi không liệu được, anh không cần phải giải thích với tôi” Hoàng Kiều Liên hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi vào trong du thuyền.

Đương nhiên Nguyễn Cao Cường cũng đuổi theo vào.

Lâm Hương Giang uống nước ép, không nhịn được cười, hai người này đúng là một đôi hài.

“Ngon không?” Hà Tuấn Khoa nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, ánh mắt lại nhìn lên bờ môi của cô, ở đó dính nước ép hoa quả.

“Ngon chứ…..

Lời vừa dứt, một bóng đen ập đến trước mặt, anh cúi đầu xuống liếm nước ép còn dính trên môi cô!

Cái khoảnh khắc đó giống như có một luồng điện xẹt qua người cô vậy, nhất thời người cô cứng đơ lại.

“Ưm…..cũng được” anh liếm liếm môi và nói, cũng không biết anh nếm nước ép hay là cố ý hôn cô.

Vành tai cô hơi đỏ: “Anh, nếu anh muốn uống thì sao lúc nấy từ chối?” Cứ phải muốn nếm như vậy sao?

Nhìn thấy dáng vẻ hơi ngượng ngùng lại sống động của cô, ánh mắt người đàn ông lóe lên, anh cười như không cười ghé sát vào.

tai cô thì thầm: “Anh chỉ muốn uống của em”

Rõ ràng là một câu rất bình thường, bị anh nói ra sao mùi vị lại có chút ám muội không rỡ?

Lúc này gió biển thổi lất phất mái tóc của cô, và hô hấp của người đàn ông bên tai, nhịp tim cô không kìm chế được mà đập loạn xạ.

Cảm giác hơi thở của anh ngày càng gần hơn, cô siết chặt người, bất giác nhằm mắt lại, đợi đôi môi của anh đặt xuống.

“Mẹ ơi! Con biết ép nước trái cây rồi!”

“Đương nhiên là phải rồi, hay là bố thử đi?” Lâm Thanh Dương chuyển ly nước ép qua trước mặt anh.

Ai ngờ Hà Tuấn Khoa không hề che giấu đi sự ghét bỏ của mình mà trực tiếp đẩy ra: “Bố không uống nước trái cây” Giống như sợ chết vì độc vậy.

Lâm Thanh Dương hừ một tiếng: “Ba không thích thì thôi đi, không biết tốt xấu.

Cậu bé lại chuyến nước ép qua cho Lâm Hương Giang ở bên cạnh, cười híp mắt nói: “Mẹ, mẹ thử đi mà, con đảm bảo là ngon”

Lâm Hương Giang không biết làm thế nào, đành cười nói: “Được rồi, nể tình con cực khổ ép ra nước trái cây, mẹ thử xem”

Cô đón lấy ly nước, hớp một ngụm nhỏ nếm thử.

“Thế nào mẹ? Ngon đúng không?” Lâm Thanh Dương không chờ đợi được mà hỏi ngay.

“Ừm…..có chút ngọt có chút chua, mùi vị cũng không tệ.”

“Con nói mà, bố mẹ đợi đó, con đi ép một ly khác ngon hơn.” Lâm Thanh Dương nói xong quay người chuồn mất.

Lâm Hương Giang dở khóc dở cười, hét lên với cậu bé: “Con đi chậm thôi, còn nữa đừng làm bẩn quần áo nữa đó.”

“OK! Đã rõ!” Lâm Thanh Dương không thèm quay đầu lại mà trả lời luôn.

Cô cúi đầu nhìn hai ly nước trái cây trong tay, rồi nhét ly của con trai vào trong tay Hà Tuấn Khoa: “Nè, đây là nước ép chính tay con trai chúng ta ép đó, anh phải nể mặt, uống đi”

Hà Tuấn Khoa tưởng cô có hai ly uống không hết, anh chỉ có thể uống một phần giúp cô.

Hắn một ngụm, suýt nữa phun ra rễ “Sao lại chua thế?” Lúc nãy không phải cô nói chua chua ngọt ngọt, rất ngon sao?

Lâm Hương Giang cười ha ha: “Ai bảo anh uống ngụm lớn?” Cô thật sự không hiểu, con trai lấy cái gì để ép ra nước vậy, sao lại chua như thế?

Hà Tuấn Khoa nhíu chặt mày, tên nhóc này ép nước trái cây gì mà khó uống thết Du thuyền chạy trên biển được gẩn nửa ngày, cuối cùng cũng đến nơi.

Hà Tuấn Khoa một tay bế con trai, một tay dìu Lâm Hương Giang xuống thuyền “Woal Hòn đảo này đẹp quá đi! Thích quá đi!” Hoàng Kiều Liên vừa xuống là dang rộng hai tay rèo hò.

“Tổng giám đốc Hà, anh nói hòn đảo này là anh mua gần đây sao?” Hoàng Kiều Liên hỏi.

Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu: “Ừm, tâm trạng của Giang không được tốt, hòn đảo này cũng không tồi, nên tôi mua để đưa cô ấy đến ở vài ngày, thư giãn tinh thần”

Lâm Hương Giang nghiêng mắt nhìn anh, nghe thấy ý của anh, chính là vì tâm trạng của cô không tốt mà đặc biệt mua hòn đảo.

này để đưa cô đến để khuây khỏa?

Đây có phải là anh…..mát tay quá rồi không? Đây là hòn đảo trên biển đó!

“Woal Hương Giang, mình ghen tị với cậu quá đi, cậu xem tổng giám đốc Hà chu đáo biết bao!” Hoàng Kiều Liên tấm tắc nói.

“Nếu em thích thì anh cũng mua cho em” Nguyễn Cao Diệp dang tay ra ôm lấy eo của cô ấy.

Cô ấy trực tiếp đẩy anh ta ra, hừ một tiếng: “Ai thèm đồ của anh!”