Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 342




Chương 342: Anh muốn độc chết tôi

Cổ Sa mang theo dao nhỏ trên người, e rằng ngay từ đầu bà ta đã quyết định xong, muốn tới trai báo thù cho con!

“Nguyễn Cao Cường, mày đền mạng cho Cao Ngạo đi! Tao giết mày!” Bà ta xiết chặt đao nhọn nhảm ngay vào Nguyễn Cao Cường muốn đâm xuống.

Lúc con dao của bà ta sắp đâm trúng Nguyễn Cao Cường thì bị người đánh rớt, keng một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất.

Mộ Dung Bạch bảo vệ ở phía trước Nguyễn Cao Cường, là anh ta ra tay đánh rớt con dao kia.

Hai mắt Nguyễn Cao Khải co rút dữ dội, lạnh lùng quát: “Giải cô ta về cho tôi, không có tôi cho phép không được để cho cô ta ra ngoài!”

Vốn tưởng rằng để bà ta tiễn Nguyễn Cao Ngạo một đoạn đường, không nghĩ tới bà ta chết cũng không hối cải lại ra tay với Nguyễn Cao Cường.

“Buông ra! Nguyễn Cao Cường, tao muốn giết mày, giết mày… mày chết không yên lành…” Cổ Sa bị lôi đi mạnh mẽ, bà ta vẫn không dừng chửi rủa Nguyễn Cao Cường nghe tiếng chửi bới này, thấy Cổ Sa bây giờ giống như một bà ta điên, thì âm thầm thở dài một hơi.

Anh cũng không đồng tình với hai mẹ con bọn họ, tuy Nguyễn Cao Ngạo chết quả thực có liên quan đến anh ta, nhưng vậy cũng là bọn họ gieo gió gặt bảo.

“Anh, anh không sao chứ?” Lâm Hương Giang thấy vẻ mặt anh ta ảm đạm, cho là anh ta bị Cổ Sa dọa Nguyễn Cao Cường lắc đầu: “Không có việc gì, chúng ta trở về thôi”

Lâm Hương Giang liếc nhìn phương hướng Cổ Sa rời đi, nói: “Anh nói bà ta có thể giống như mẹ, bị kích thích nổi điên hay không?”

“E rằng…” Nguyễn Cao Cường nhàn nhạt nói.

Rời khỏi nghĩa trang, Lâm Hương Giang để Hà Tuấn Khoa theo cô thăm mẹ.

Ngày đó Bùi Lăng Sen bị phát súng kia của Nguyễn Cao Ngạo kích động không nhẹ, mấy ngày này bà vẫn ở trạng thái điên, uống thuốc cũng vô ích, có đôi khi vì ngăn cản sự điên cưồng của bà mà bọn họ thậm chí còn cho bà uống thuốc an thần.

Lâm Hương Giang vẫn ngồi ở xe lăn, Hà Tuấn Khoa đẩy xe lăn đi tới vườn trúc.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh đánh đập bên trong, còn có tiếng kêu của mẹ: “Cút ngay! Mấy người đều là đồng lõ của Nam Cung Kỳ! Ác độc! Đừng có tới gần tôi!”

“Phu nhân, bà yên tĩnh một chút, trước tiên uống thuốc được không?” Là giọng nói của chị Khánh.

“không ăn! Đừng cho là tôi không biết mấy người muốn độc chết tôi!”

Sau khi Lâm Hương Giang vào cửa thấy đống hỗn độn đầy đất, trong không khí còn có mùi rất kỳ lạ, là mẹ đập nát nửa chai nước hoa cô điều chế. Ngôn tình sủng

“Chị Khánh, đã xảy ra chuyện gì?” Liếc nhìn những mảnh nhỏ trên đất, Lâm Hương Giang hỏi “Cô đừng tới đây, tâm tình phu nhân vẫn rất không ổn định, chúng tôi đang khuyên bà uống thuốc, bà không chịu, còn đánh một y tá bị thương”

Lâm Hương Giang nhìn sang, trong phòng có hai người hầu, còn lại là bác sĩ và y tá, một đám người đang khuyên mẹ cô uống thuốc.

Cô nhìn mẹ đang nấp trong góc với cái chai thủy tinh trên tay để định đánh ai đó bất cứ lúc nào, lông mi không khỏi nhíu lại.

“Nhiều người vây quanh mẹ như vậy, đương nhiên mẹ không có cách nào bình tĩnh, mấy người đều lui đi, tôi tới khuyên mẹ”

Lâm Hương Giang nói.

“Không được, cô, cô không thể tới gì “Tôi là con gái của mẹ, mẹ sẽ không làm tổn thương tôi, lui ra đi”

Chị Khánh khổ sở nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, anh nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, mấy người lui đi trước, tôi sẽ trông cô ấy”

Hắn nói, chị Khánh lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn mang theo nhân viên y tế lui qua một bên.

Lâm Hương Giang để Hà Tuấn Khoa đẩy cô tới gần chút, mềm giọng nói với mẹ: “Mẹ, con là Hương Giang, Hương Giang của mẹ, con tới thăm mẹ”

“Hương Giang ? Cô là Hương Giang của tôi? Con gái của tôi…” Bùi Lăng Sen thấy cô, sự phòng bị trên người chậm rãi biến mất, thậm chí còn chậm rãi đi về phía cô.

“Con là Hương Giang của mẹ…” Trong miệng Bùi Lăng Sen nỉ non những lời này, con mắt nhìn thẳng người cô.

“Vâng, con là Hương Giang của mẹ, mẹ, con mang chút kẹo cho mẹ, mẹ thử xem ngọt hay không ngọt?” Lâm Hương Giang đặt thuốc mà chị Khánh vừa đưa vào lòng bàn tay cô và đưa tới trước mặt mẹ.

“Kẹo? Hì hì… Con vẫn là cô gái nhỏ thích ăn kẹo như vậy, lần trước mẹ không cho con mua kẹo, con lại khóc.”

“Cái này là con mua cho mẹ, mẹ ăn xem có ngon không?” Lâm Hương Giang đã không nhớ rõ khi còn bé có phải mình thích ăn kẹo hay không.

Bùi Lăng Sen tin lời của cô, cầm lấy thuốc trong tay cô lên ăn, nhưng đột nhiên bà dừng lại, nhìn chăm chẳm viên thuốc, sắc mặt đột nhiên thay đổi!

“Đây là thuốc độc! Cô muốn độc chết tôi!

Cô là một người phụ nữ ác độc!” Tâm tình bà đột nhiên biến hóa, còn muốn nhét mạnh thuốc vào miệng Lâm Hương Giang.

“Cô tự ăn đi, độc chết côi”

Lâm Hương Giang còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị bà nắm được cằm, viên thuốc kia sắp bị bà nhét vào miệng!

Một giây kế tiếp, tay Bùi Lăng Sen bị Hà Tuấn Khoa chế trụ, bà bị đau kinh hô lên, rồi anh nhẹ buông tay, thuốc rơi trên mặt đất!

Hành động này của anh hoàn toàn làm Bùi Lăng Sen tức giận, một tay nằm bình thủy tỉnh kia của bà trực tiếp đập về phía anh.

“Mấy người đi chết đi!”

Hà Tuấn Khoa hoàn toàn có năng lực.

ngăn tập kích của Bùi Lăng Sen lại, nhưng nghĩ tới cô tương đối bà là mẹ Lâm Hương.

Giang, anh không ra tay, vô thức giơ cánh tay lên ngăn.

Thình thịch!

Bình thủy tinh bị dùng sức đập xuống, đập vỡ, cánh tay anh bị thương.

“Tuấn Khoai” Lâm Hương Giang kinh hô một tiếng, không nghĩ tới cánh tay anh bị mẹ làm thương!

“Chị Khánh!” Cô không cách nào khống chế mẹ được, sợ mẹ lại đả thương người, chỉ có thể gọi người bên cạnh qua đây.

“Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không.

qua kéo phu nhân!” Chị Khánh lập tức nói với những nhân viên y tế kia.

Vài người cùng qua đây mới đè Bùi Lăng Sen lại, nhưng tâm tình bà vẫn kích động, không ngừng giãy dụa phản kháng, trong miệng còn mắng: “Mấy người đều là ác ma!

Muốn hại chết tôi! Muốn chết cũng là mấy người chết trước!”

Lâm Hương Giang không có thời gian với mẹ, vội vàng kéo tay Hà Tuấn Khoa kiểm tra vết thương: “Thế nào? Không sao chứ?”

“Không có gì đáng ngại.” Cánh tay anh bị miểng thủy tinh rạch ra một vết thương, có máu chảy ra, thoạt nhìn không quá nghiêm trọng.

“Xin lỗi, là em khinh thường.” Cô cho là mình có thể an ủi mẹ, thật không ngờ sau khi tỉnh thần mẹ thất thường, lại mặc kể cô có phải là con gái bà hay không?

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, đôi mắt đại bàng ủ rũ nhìn cô chăm chăm, giọng nói hơi thấp, rõ ràng không vui: “Nói xin lỗi với anh làm gì?

Bên cạnh, Bùi Lăng Sen còn đang kịch liệt phản kháng, tiếp tục như vậy nữa, thì dù những nhân viên y tế kia không muốn thương tổn bà cũng khó tránh khỏi “Không được, cần thuốc an thần” Bác sĩ nói.

“Còn không mau!” Chị Khánh cũng sợ tổn thương người.

Lâm Hương Giang nghe vậy thì trong lòng chấn động, cô rất không muốn chứng kiến mẹ bị mạnh mẽ dùng thuốc an thần, nhưng bây giờ không có biện pháp khác có thể làm cho bà an tĩnh lại.

Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bà bị mấy người cưỡng ép, sau đó bác sĩ cho uống thuốc an thần rất nhanh.

Cũng không lâu lắm, mẹ an tĩnh lại, còn nhắm mắt ngủ Chứng kiến mẹ như vậy, cô không khỏi chạnh lòng.

“Trên người cô bị thương, vẫn nên đi về trước đi, phu nhân có chúng tôi chăm sóc, không có việc gì. Chị Khánh nói.

Lâm Hương Giang cũng biết hiện tại mình không giúp được gì, hay là chờ tâm tình mẹ bình ổn chút rồi quay lại thăm bà.

Cô để y tá hỗ trợ băng bó vết thương của Hà Tuấn Khoa, sau đó mới rời đi cùng anh.

Hai người ngồi trong xe đợi ở cửa, Lâm Hương Giang nhìn cánh tay băng bó của anh, vẫn rất áy náy: “Không nghĩ tới bệnh của mẹ em lại biến thành như vậy” Còn nghiêm trọng hơn trước kia, nghĩ đến mình cũng có dạng gen như vậy, tâm tình cô rơi xuống đáy cốc.