Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 338




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 338: Mày thật đáng chết

“Cường… Cường, khoảng thời gian này.

con đã ở đâu vậy ? Con có biết hay không chúng ta lo lắng muốn chết, còn phái rất nhiều người tìm hơn mười ngày, sao con không báo tin về nhà?” Cổ Sa áp chế sự hốt hoảng trong lòng, giả vờ quan tâm nói.

Nguyễn Cao Cường nhếch mép cười nhạt: “Mẹ hai, nếu cho hai người biết chỗ tôi đang ở, liệu tôi còn mạng sống đến bây giờ không?”

Anh thật sự không thể ngờ Nguyễn Cao Ngạo lại gấp gáp muốn ngồi trên vị trí gia chủ như vậy, thậm chí ngay cả Lâm Hương Giang cũng không tha.

Cho dù chỉ còn lại một hơi thở, anh cũng phải trở về ngăn cản Nguyễn Cao Ngạo.

“Cường, con đang nói cái gì vậy?” Cổ Sa cười gượng một tiếng, nhìn con trai, nên làm cái gì bây giờ?

Mắt thấy đứa con sắp ngồi vị trí gia chủ, chẳng lẽ lần này bọn họ lại thất bại sao?

Nguyễn Cao Ngạo cũng rất kinh ngạc khi thấy Nguyễn Cao Cường đột nhiên xuất hiện, anh rõ ràng phái rất nhiều người đuổi theo giết anh, cũng bố trí rất nhiều người canh giữ ở bên ngoài nhà họ Nguyễn, rốt cuộc bọn họ vào bằng cách nào?

“Anh hai, các ngươi đừng giả vờ nữa , chính anh đã phái người đẩy tôi xuống sườn núi, muốn giết tôi, sau đó nhân cơ hội ngồi trên vị trí gia chủ.Cách một cái bàn hội nghị dài Nguyễn Cao Cường đối mặt cùng Nguyễn Cao Ngạo.

Các trưởng bối nghe vậy đều thấy kinh ngạc, tỏ vẻ không dám tin nhìn về phía Nguyễn Cao Ngạo, anh ta độc ác đến vậy sao?

“Cường, con đừng nói hươu nói vượn vu oan cho Ngạo, con gặp chuyện không may sao lại đổ lỗi cho nó.” Cổ Sa trách mắng.

“Tôi không nói xấu, tôi chỉ nói ra chân tướng thôi.”

Cổ Sa vừa định phản bác, thì giọng nói già nua của Nguyễn Cao Khải đột nhiên vang lên: “Tôi tin tưởng lời nói của thằng Cường”

Ông quay đầu, sẵng giọng giương mắt nhìn chăm chẵm Nguyễn Cao Ngạo, gẵn từng chữ: “Mày, thắng bất tài, lấy súng uy hiếp lão già này, ép tôi giao vị trí gia chủ cho nó, như vậy còn có chuyện gì nó không dám làm nữa?”

“Cái gì? Lấy súng uy hiếp? Sao anh dám làm cái chuyện hỗn hào như vậy?”

“Đúng là cái thắng bất hiếu, chúng ta không thể để cho người như thế làm gia chủ”

Các trưởng bối ai cũng tức giận chỉ trích Nguyễn Cao Ngạo.

Nghe xong câu chuyện của Nguyễn Cao Khải , mọi người đều tin lời của Nguyễn Cao Cường.

“Nói như việc Ánh gặp chuyện, chẳng lẽ cũng liên quan đến cậu Ngạo?” Lúc này có người nghỉ ngờ. Lâm Hương Giang thấy sự chú ý chuyển đến phía này, cô ngẩng đầu nhìn Hà Tuấn Khoa, mỉm cười nói: “Anh nói cho các chú bác nghe đi.”

Thương tích trên người cô vẫn rất nghiêm trọng, nếu không phải vì bảo vệ vị trí gia chủ cho Nguyễn Cao Cường ,cô sẽ không mạo hiểm tính mạng chạy đến vạch trần Nguyễn Cao Ngạo.

Hà Tuấn Khoa tỏ vẻ lãnh đạm, không buồn nói câu nào với Nguyễn Cao Ngạo, bảo.

Hoài Vũ nói những gì điều tra được cho mọi người nghe.

“Là như vậy, kẻ bắt cóc đâm cô Ánh đã tự sát trốn tội, chúng tôi đành phải điều tra thân phận kẻ bắt cóc, từ đó xác định anh ta được người khác thuê, mà người thuê anh chính là cậu hai” Hoài Vũ nói.

“Nguyễn Cao Ngạo! Mày điên rồi , mày ra tay với tao thì thôi , ngay cả Ánh mà mày cũng không buông tha” Nguyễn Cao Cường nhịn không được gầm lên.

Thấy sự độc ác của Nguyễn Cao Ngạo các trưởng bối cũng sợ ngây người.

“Mày, chúng mày nói dối” Cổ Sa vẫn không chịu thừa nhận hành vi phạm tội, vội vàng nói với các trưởng bối: “Mọi người đừng nghe bọn họ, Ngạo chưa bao giờ làm những loại chuyện này”

Nhưng không ai tin tưởng lời nói của bà ta.

Nguyễn Cao Ngạo đột nhiên ngửa đầu cười to: “Ha ha ha…”

“Ngạo, con làm sao vậy?” Cổ Sa bị tiếng cười của anh khiến chân tay luống cuống.

“Chuyện tới nước này, mà mày còn cười được. Đồ độc ác. Tôi không có người anh trai như vậy” Nguyễn Cao Cường cả giận nói.

“Không nghĩ tới …Không nghĩ tới. ……..

Tôi đã thua rồi” Nguyễn Cao Ngạo lâm bầm lầu bầu, dáng vẻ âm hiểm trừng mắt nhìn Nguyễn Cao Cường, hung hăng nói: “Mày để tao ngồi lên vị trí gia chủ thì sao? Tao kém mày ở điểm nào? Chẳng lẽ bởi vì tao tàn phế Sao ?”

“Đi?” Nguyễn Cao Khải hừ lạnh một tiếng, lạnh lo nhìn hai mẹ con họ: “Hai người nghĩ có thể thoải mái rời đi chắc”

Sát ý trong đáy mắt Nguyễn Cao Ngạo chợt lóe, cười lạnh nói: “Tôi cũng không nghĩ muốn rời đi…” anh sờ khẩu súng trong túi, định lấy ra Lại có một người từ ngoài cửa chạy vào: “Hả…Sao mọi người lại ở đây hết thế?”

Nghe thấy giọng nói này, Lòng Lâm Hương Giang chấn động, vừa quay lại nhìn, nhưng lại nhìn thấy người mẹ bị nhốt ở trúc viên , lúc này không biết vì sao lại chạy đến nơi đây.

“Mẹ…… “ Cô hét lên.

Bùi Lăng Sen nghe tiếng nhìn qua, nhìn thấy con gái, nụ cười trên mặt càng sáng lạn , đi đến trước mặt con gái:“Ánh, nước hoa mẹ mới làm, con muốn ngửi thử không? Đi với mẹ đi”

Bà vươn người kéo Lâm Hương Giang, nhưng thấy cô ngồi ở xe lăn , không khỏi nhăn mày: “Con làm sao vậy? Vì sao lại ngồi xe lăn? Chân bị thương? Chắc không giống với cái chân ngã gấy của Ngạo đâu nhỉ?”

Bà vẫn còn nhớ rõ nguyên nhân Nguyễn Cao Ngạo bị gấy chân…

Năm đó, Nguyễn Cao Cường cùng Nguyễn Cao Ngạo vẫn là trẻ con, có lần hai người trèo lên cây lấy tổ chim, vô ý trượt chân rơi xuống, mà Nguyễn Cao Cường lại đè lên Nguyễn Cao Ngạo, hôn mê ngay lập tức.

Nguyễn Cao Ngạo từ trên cây rơi xuống đã đủ nghiêm trọng, lại bị Nguyễn Cao.

Cường đè lên, đã đè gãy chân của anh, phá hủy dây thần kinh trên đùi, từ đó thành bệnh, rất khó có thể đi lại bình thường.

Chân của anh gấy rồi, mà Nguyễn Cao Cường lại bình yên vô sự, từ đó về sau, anh luôn hận Nguyễn Cao Cường.

Lời nói của Bùi Tĩnh Thu giống như một cây gai, hung hăng đâm vào tim Nguyễn Cao Ngạo, tất cả hận ý cùng lửa giận trong nháy mắt xông lên đầu.

“Mụ điên này. Bà thật đáng chết!” anh lấy súng ra, nhắm ngay Bùi Lăng Sen.

Lâm Hương Giang thấy thế kinh hãi, theo bản năng đẩy mẹ ra: “Không…”

Hà Tuấn Khoa cũng thấy khẩu súng trong tay Nguyễn Cao Ngạo , phản ứng đầu tiên là kéo Lâm Hương Giang ra.

Những người khác đều không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy “ pẵng ‘ một tiếng.

“A.. Tiếng súng đã kích thích thần kinh của Bùi Lăng Sen, bà phát cuồng gào lên, phát điên đập phá mọi thứ xung quanh.

Bởi vì Lâm Hương Giang đúng lúc đẩy bà ra, nên phát súng không bản trúng bà, nhưng hành động này lại khiến cô phát bệnh.

Những trưởng bối ở đây ai cũng sợ, một đám trốn hết, ai biết được Nguyễn Cao Ngạo có băn loạn hay không?

“Nguyễn Cao Ngạo. Mày điên rồi. Buông súng xuống.Mày muốn tao chết, muốn mạng của Ánh, bây giờ lại xuống tay với cả mẹ của tao sao?” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng trách mắng.

“Hoài Vũ, phiên anh đưa mẹ tôi đi ra ngoài” Lâm Hương Giang kinh hoảng nói.

Nhiệm vụ của Hoài Vũ là bảo vệ Hà Tuấn Khoa, anh ta nhìn sếp, Hà Tuấn Khoa cũng mở miệng: “Dẫn người đi” Thì anh ta mới dẫn Bùi Lăng Sen đang nổi điên ra ngoài