Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 332




Chương 332: Hành động trên chính là ám chỉ

Lúc Lâm Hương Giang tắm xong thì phát hiện Hà Tuấn Khoa vẫn còn phòng đọc sách làm việc, nghĩ tới việc sau đó anh sẽ giúp cô đồng thời quản lý tập đoàn nhà họ Nguyễn, cô vẫn còn hơi áy náy.

Vốn dĩ công việc của anh đã rất bận bịu rất vất vả rồi, bây giờ còn phải giúp cô, một mình anh phải quản lý hai tập đoàn lớn.

Chỉ hy vọng rằng Nguyễn Cao Cường có thể nhanh chóng trở về, xem như cô có thể đối phó với những người bảo thủ ở nhà họ.

Nguyễn kia thì cô vẫn sợ người đàn ông của cô sẽ mệt chết.

Cô thay váy ngủ, lấy từ trong túi ra một lọ tỉnh đầu giúp ngủ ngon mới được điều chế ngày hôm qua, đi đến cửa phòng gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông truyền ra từ bên trong: “Vào đi”

Sau khi Lâm Hương Giang mở cửa ra bước vào, hai tay chắp sau lưng, từng bước từng bước đi về phía bàn làm việc bên kia Lúc này người đàn ông mặc đồ ở nhà rất đơn giản, giảm bớt khí thế lạnh lẽo sắc bén ngày thường, nhưng vẫn điển trai làm người khác vô cùng tức giận.

Nhất là dáng vẻ lúc cúi đầu chăm chỉ làm việc, thật sự làm người khác mê đắm đến không thể kiềm lại được.

Biết là cô đi vào nên anh không ngẩng đầu dậy, mãi đến khi một mảng váy đó xuất hiện bên cạnh mình, còn ngửi được mùi thơm trên người của cô…

Cho dù có nghiêm túc như anh cũng không thể nào tiếp tục làm việc được, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Đuôi tóc của cô còn hơi ươn ướt, trên người mặc váy ngủ màu đỏ, làm nổi bật da dẻ trắng nõn của cô.

Đôi mắt diều hâu của anh nhìn chăm chằm vào cô trong nháy mắt trở nên u ám đi mấy phần… Hầu kết gợi cảm vô thức chuyển động.

“Em… Á..” Lâm Hương Giang đang định nói chuyện thì t nhiên bị anh kéo một cái, trực tiếp ngã ngồi trong lông ngực của anh.

Còn chưa kịp lấy lại tình thần thì hơi thở ấm áp của anh đã phả vào bên tai: “Mặc như thế này chạy đến trước mặt anh, muốn làm gì? Hả Lâm Hương Giang cảm thấy gò má của mình hơi nóng lên, vì sao anh vừa đến gần là nhịp tim của mình lại không kiềm chế được đập nhanh vậy?

“Tất nhiên là nhắc nhở anh nên đi ngủ rồi, công việc của anh vẫn chưa xong sao?” Cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện nghiêm chỉnh với anh.

Có lẽ do cô mới vừa tắm xong, mùi thơm trên người rất quyến rũ, anh không nhịn được cúi đầu dụi vào cổ cô, ngửi mùi thơm làm anh đắm say.

“Đêm nay chỉ sợ là không xong nổi rồi…”

Lâm Hương Giang không nghe ra một hàm ý khác trong lời nói của người đàn ông, không biết là vì sự xuất hiện của cô nên hoàn toàn quấy rầy công việc của anh.

“Hả? Vậy tối nay anh lại phải tăng ca nữa à?” Trong giọng nói của cô không che giấu được sự đau lòng, đỡ đầu anh đang kề trên vai mình lên: “Anh xem, đây là tinh dầu giúp.

ngủ ngon em đã làm cho anh này” Đây là chuyện cô đã hứa với anh.

Hà Tuấn Khoa cúi đầu nhìn thấy trong lòng bàn tay của người phụ nữ cầm một chiếc lọ khéo léo, đúng là hơi bất ngờ: “Không phải em nói không rảnh làm cho anh sao?”

“Đúng là gần đây em rất bận không có thời gian rảnh, nhưng không phải vì sợ anh buổi tối không ngủ ngon nên cố gắng dành thời gian ra để làm cho anh sao.”

“Em quan tâm đến chuyện anh ngủ có ngon không đến vậy cơ à?” Trong đôi mắt đen thâm thúy của người đàn ông toát lên ý cười nhàn nhạt.

“Lúc nào mà em chẳng quan tâm anh?

Nhất là bây giờ anh còn phải giúp em quản lý công ty, em sợ anh vất vả quá độ không được nghỉ ngơi tốt”

“Thì ra em lo là anh không có sức giúp em quản lý công ty à?”

“Anh biết em không có ý này mà, rõ ràng là em xót anh cơ mà?

Hà Tuấn Khoa nghe thấy thế, ánh sáng u ám trong đôi mắt ngày càng tối đi, ngón tay thon dài nhấc cằm cô lên: “Xót anh thì tặng cho anh một lọ tỉnh dầu, như vậy là chăm sóc cho anh đó hả?” Như vậy không phải anh dễ dụ quá rồi sao?

“Vậy anh còn muốn gì nữa? Nước hoa à?”

“Cô gái, em biết anh muốn gì mà” Ngón tay hơi thô ráp của anh vuốt ve môi đỏ mềm mại của cô.

Hơi thở của Lâm Hương Giang trở nên dồn dập, giả vờ không hiểu: “Anh không nói thì sao em biết?”

Hắn cầm lấy chiếc lọ trong tay cô để lên trước mũi ngửi một cái: “Bây giờ anh không cần cái này”

“Vì sao?”

“Anh đã từng nói với em, có em là đủ rồi”

Tình hình mất ngủ trước đó của anh đã sớm được cải thiện rồi, nhất là gần đây.

“Anh không muốn thì thôi” Cô đưa tay muốn lấy trở về nhưng anh lại tránh được.

“Đã tặng đi rồi thì có lý nào lại lấy về chứ?”

Khóe miệng của cô hơi cong cong: “Không phải anh chê à?”

“Ừm… Tuy rằng bây giờ đối với anh mà nói thì nó không có tác dụng gì nữa, nhưng em đã làm cho anh thì miễn cưỡng nhận vậy”

Nghe thử xem anh nói chuyện cái kiểu gì thế? Cứ như thể cô ép buộc anh không bãng.

“Tuấn Khoa, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi, chờ Nguyễn Cao Cường trở về thì em sẽ kêu anh ấy phải cảm ơn anh cho đàng hoàng”

“Đó là tất nhiên” Nguyễn Cao Cường thật sự phải cảm ơn anh, hơn nữa còn phải đền đáp nhiều hơn.

Lâm Hương Giang thở dài thườn thượt: “Cũng không biết trong một tháng anh ấy có thể trở về được không?” Chủ yếu là không biết bây giờ tình hình của anh ấy như thế nào?

“Nếu như anh ta không về được vậy đó chính là trách nhiệm của anh ta, chỉ có thể trách bản thân anh ta quá vô dụng” Đối với anh mà nói thì một tháng đã đủ để hoàn thành rất nhiều chuyện.

Hắn tin tưởng Nguyễn Cao Cường không phải là loại người không có năng lực như vậy.

“Nhưng mà…”

“Bà Hà à, em đã quấy rầy công việc của anh, anh không muốn nghe em nói về người càng suồng sã hơn, nhiệt độ của đôi bên đều nóng lên, suýt chút nữa là đã không thể ngăn cản lại được, cô bèn đẩy anh ra.

Dồn dập khẽ thở gấp: “Anh… Không phải anh vẫn còn phải làm việc sao?”

“Em mặc như thế này đến mời anh, anh còn có thể tập trung làm việc sao?” Ở trước mặt cô, sức tự kiềm chế mà anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đều bị đánh vỡ.

Người phụ nữ trong lồng ngực mặt đỏ vô cùng: “Em có mời anh hồi nào…”

“Ngoài miệng thì em không mời, nhưng hành động trên đã ám chỉ rồi.”

“Anh ảo tưởng thì có!” Sao cô lại làm chuyện như thế được!

Cô lại cố sức muốn đẩy anh ra, muốn rời khỏi lông ngực của anh: “Anh chăm chỉ làm việc đi, em thật sự không quấy rầy anh nữa”

Thân thể chợt nhẹ bãng, anh trực tiếp bế thốc cô lên đi về phía cửa.

Cô ấy ngạc nhiên hoảng hốt nhìn về phía gò má anh tuấn của người đàn ông: “Anh muốn đi đâu?”

“Tất nhiên là quay về phòng đi ngủ với em rồi” anh trả lời cứ như thể đây là chuyện đương nhiên.

Cô nghe ra được quay về phòng ngủ mà anh nói không hề đơn giản như vậy.

“Anh làm việc không mệt sao?” Cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

“Mệt thì đúng là có hơi mệt, nhưng mà em có nhu cầu, thân là người đàn ông của em thì sao có thể thỏa mãn cho em được.”

Lúc nói chuyện anh đỡ cô đến bên giường.

Gò má của Lâm Hương Giang còn đỏ hơn ban nãy nữa, tiện tay cầm lấy cái gối bên cạnh muốn ném vào mặt anh, vô cùng xấu hổ nhấn mạnh: “Em không có nhu cầu!”

“Vậy cứ xem như anh có nhu cầu là được” Ai bảo người phụ nữ của anh dễ xấu hổ như vậy làm gì?

Vừa nói dứt lời cuối cùng, cơ thể của anh cũng theo đó đè xuống dưới.