Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 331




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 331: Anh thật sự muốn kết hôn với em sao.

Cổ Sa và con trai lên xe rời khỏi ngôi nhà của nhà họ Nguyễn, xuyên thấu qua cửa sổ của xe, ánh mắt chất chứa sự căm thù lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang.

“Đúng là đáng chết! Không ngờ rằng cô ta lại đi tìm Hà Tuấn Khoa làm chỗ dựa để giành lấy quyền quản lý tập đoàn!”

Vừa bắt đầu Lâm Hương Giang đã liên lụy đến nhà họ Cận, trong lòng bà ta cảm thấy rất lo lắng, sợ cô trở thành chướng ngại vật trên con đường thăng tiến của con trai bà ta, bây giờ tất cả dự đoán của bà ta đều biến thành sự thật.

“Cô ta tìm Hà Tuấn Khoa làm chỗ dựa không có gì lạ, điều lạ là tại sao cô ta phải tranh quyền quản lý?” Giọng nói của Nguyễn Cao Ngạo nghiêm túc đến đáng sợ.

“Đúng vậy nhỉ? Con nói thử xem vì sao chứ?” Cổ Sa cũng cảm thấy rất khó hiểu, cau mày phân tích: “Cô ta nói muốn bảo vệ vị trí của Cao Cường?”

“Con đang suy nghĩ… Tại sao cô ta lại khẳng định chắc chắn rằng Cao Cường sẽ quay về như thế?”

Cổ Sa nghe thấy lời nói này của con trai mình thì sống lưng chợt thấy rét lạnh: “Lẽ nào cô ta có tin tức của Cao Cường?”

Nguyễn Cao Ngạo nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt vô cùng u ám: “Con không chắc lắm, nhưng mà con tin rằng chắc chắn con nhỏ đó đã có được tin tức gì rồi”

Cổ Sa chấn động trong lòng, cuống lên: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đều tại mấy thằng rác rưởi không đáng tin kia làm việc sơ suất, kêu bọn nó giải quyết người cho xong mà bây giờ lại làm ra thành mất tích không rõ tin tức!”

Không thấy được xác chết của Nguyễn Cao Cường thì bà ta thật sự không thể nào yên lòng.

Anh ta không ngừng sắp xếp những chuyện này, còn âm thầm sai người đi tìm kiếm khắp cả thành phố, mặc kệ Nguyễn Cao Cường có trốn ở đâu, chỉ vẫn còn ở trong thành phố thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra.

“Mẹ vẫn còn lo lẳng lắm… Hơn nữa con nhỏ Nguyễn Cao Ánh kia cứ khăng khăng đi ra cản đường, mẹ còn tưởng đâu chuyện phương pháp điều chế nước hoa lần này bị lộ ra ngoài đã đủ để chèn ép cô ta rồi, cô ta đúng thật là một cấy cỏ dại, nhanh như thế đã ngọ nguậy đứng dậy rồi, nói cho cùng thì vẫn là do con nhỏ Hoa Xuân kia vô dụng!” Cổ Sa căm hận nói.

Cũng may Hoa Xuân chưa khai bà ta ra, nếu không bây giờ bà ta sẽ còn gặp nhiều rắc rối hơn nữa.

Nguyễn Cao Ngạo nửa người nấp trong bóng tối yên lặng một lát mới không nhanh không chậm nói: “Nếu là hòn đá cản đường, vậy tiêu diệt là được rồi…” Trong giọng nói u ám kia lộ ra sự giết chóc khát máu.

Cổ Sa hít sâu một hơi, không thể phủ nhận rằng bà ta cũng từng có suy nghĩ như thế này… Chỉ là hơi kiêng ky Lâm Hương.

Giang có Hà Tuấn Khoa làm chỗ dựa.

Chị em tốt sum họp tất nhiên là phải đến quán ăn ăn mừng một phen.

Sau đó hai người dẫn Hà Tuấn Khoa và Nguyễn Cao Diệp theo, đi đến một nhà hàng xiên que cay mà trước đây các cô thường hay ăn.

Lúc chọn món ăn, Lâm Hương Giang cố ý nói rõ chỉ chọn phần ba người ăn, Hà Tuấn Khoa không ăn được.

“Cao Ánh, sao cậu lại không cho tổng giám đốc Hà nếm thử món ngon tuyệt vời nhất trên thế gian như này như xiên que tàn nhẫn quá luôn á?” Hoàng Kiều Liên là người đầu tiên thấy bất bình dùm anh.

“Dạ dày của anh ấy không khỏe, không ăn được mấy món kích thích như chua cay, chỉ ăn được thức ăn thanh đạm mà thôi” Sau khi Lâm Hương Giang giải thích xong thì quay đầu lại hai tay nâng mặt người đàn ông lên, dụ dỗ nói: “Anh nhịn đỡ một lúc trước nhé, về nhà em nấu đồ ăn ngon cho anh”

“Được” Hà Tuấn Khoa cũng trả lời lại một chữ đơn giản.

Hoàng Kiều Liên nhìn hai người, không ngờ rằng bây giờ Hà Tuấn Khoa lại nghe lời Lâm Hương Giang đến vậy, thật sự làm người khác vô cùng hâm mộ.

“Tổng giám đốc Hà, từ lúc anh lại trở nên nghe lời vợ như vậy thế? Cái này không giống với tác phong của anh tí nào nhỉ?” Cô ấy không nhịn được trêu chọc.

Bàn tay nóng rực của Hà Tuấn Khoa bóp lấy eo của cô, cúi đầu cố ý kề sát vào bên tai cô, giọng nói đè thấp xuống mang theo một hơi thở nguy hiểm: “Đợi lát nữa chúng ta về nhà, em sẽ biết có phải hay không”

Lỗ tai Lâm Hương Giang nóng lên, gần như trong chớp mắt là hiểu ra được ý nghĩa trong lời nói của anh, cô thẹn thùng đến nỗi không thể nói ra lời.

“Ê, hai người mấy người đó, từ lúc ở nhà họ Nguyễn vẫn cứ show ân ái, giờ đến đây còn muốn show nữa à? Làm như người khác không biết show hay gì”

Nguyễn Cao Diệp nói xong thì đưa tay choàng lấy cổ của Hoàng Kiều Liên kéo cô ấy qua, trực tiếp trao cho cô ấy một nụ hôn mạnh mếtI Làm cho Hoàng Kiều Liên không kịp ứng phó, gương mặt chợt đỏ bừng lên.

Lâm Hương Giang thấy thế bèn nhân cơ hội đẩy Hà Tuấn Khoa ra, thật sự muốn tặng cho Nguyễn Cao Diệp một tràng pháo tay, bắt chước theo giọng điệu ban nấy của Hoàng Kiều Liên trêu chọc: “Kiều Liên, sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?”

“Anh thích cô ấy như vậy đó, dễ thương quá đi!” Nguyễn Cao Diệp nắm lấy cằm của cô ấy, nở nụ cười không đứng đắn.

Hoàng Kiều Liên tức giận gạt tay anh ta Em cảnh cáo anh, không có sự cho phép của em không được tùy tiện hôn trộm em!”

Nguyễn Cao Diệp vẻ mặt bị tổn thương: “Người yêu à, hôn em là quyền lợi của người bạn trai như anh đây”

Lâm Hương Giang mỉm cười nhìn hai người rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình với nhau, thật khó có thể tưởng tượng rằng bọn họ sẽ ở bên nhau.

Hoàng Kiều Liên sẽ trở thành chị dâu tương lai của cô? Ngắm lại thì thấy hai người quá có duyên với nhau.

Lần này Hoàng Kiều Liên có cơ hội được công ty tin dùng, đến nước Y học ngành thiết kế thời trang, Nguyễn Cao Diệp cũng tìm một cái cớ để chạy đến nước Y, xem ra là đi theo đuổi bà xã.

“Hương Giang, nghe nói hai người các cậu đã đính hôn rồi, bằng không thì mình định tự tay thiết kế lễ phục đính hôn cho cậu đó.” Hoàng Kiều Liên thỏa mãn ăn xiên que, nói.

Không đợi Lâm Hương Giang lên tiếng, Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cô có thể thiết kế váy cưới, đợi khi chúng tôi kết hôn thì mặc”

Hoàng Kiều Liên đột nhiên bị sặc, ho khù khụ: “Hai… hai người còn muốn kết hôn nữa à”

Lâm Hương Giang cũng ngạc nhiên nhìn về phía anh, chẳng phải chuyện này còn chưa bàn bạc xong hay sao?

Hà Tuấn Khoa vẫn cứ bình tĩnh như thường, hờ hững hỏi ngược lại: “Bọn tôi không được kết hôn à?”

Hoàng Kiều Liên chẳng hiểu vì sao lại bị khí thế của anh làm chấn động, vội vàng cười nói: “Được chứ, được chứ.

Sau khi họp mặt với Hoàng Kiều Liên xong, Lâm Hương Giang không đến phòng thí nghiệm nữa mà ngoan ngoãn về nhà nấu bữa tối cho ai đó.

Trong căn hộ, Hà Tuấn Khoa ngồi trên bàn ăn, Lâm Hương Giang ngồi bên cạnh nhìn anh ăn cơm.

Hai tay của cô chống bên má, không hề chớp mắt nhìn chằm chăm người đàn ông quá mức đẹp trai ở trước mặt: “Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?”

Người đàn ông nghe thấy thế thì khựng lại một chút, sau đó lại tao nhã ăn cơm, sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống mới nhìn vào ánh mắt của cô: “Em không muốn?”

Hai tay Lâm Hương Giang đan chặt vào nhau, có hơi chần chừ: “Cũng không phải…

Chẳng qua em cảm thấy chúng ta như bây giờ không phải rất tốt hay sao?”

“Tốt chỗ nào?” Ánh mắt của người đàn ông tối đi vài phần, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, tỏa ra hơi thở làm người khác sợ hãi.

Bị ánh mắt ấy của anh nhìn chằm chằm, trái lại cô khó mà mở miệng.

“Nếu không anh đợi đến khi em tìm thấy anh của em rồi hằng bàn đến chuyện kết hôn được không?”

“Anh cũng không ép em phải gả cho anh ngay bây giờ.” anh hơi nhíu mày nói.

Không biết vì sao Lâm Hương Giang lại âm thầm thở ra một hơi, biết rõ kết hôn là chuyện không thể tránh khỏi được, nhưng trong lòng cô vẫn thấy mâu thuẫn.

Không phải mâu thuẫn với anh mà là có nỗi ám ảnh tâm lý trong lòng với cái chuyện kết hôn này.