Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 297




Chương 297: Tôi muốn em tái hôn với tôi

Lâm Hương Giang khẽ hé đôi môi đỏ mọng đã bị người đàn ông hôn qua, nóng lòng muốn phủ nhận, nhưng giọng nói lại bị mắc kẹt ở cổ họng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bị ánh mắt tràn đầy sự vui đùa của anh nhìn chằm chằm, khuôn mặt cô lại càng nóng lên!

Gần như là theo bản năng, cô đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, lấy mu bàn tay chà sát môi, giống như muốn lau sạch hơi thở thở của hẳn, xấu hổ đỏ mặt quát lớn: “Đồ vô lại!”

Vừa nói xong thì cằm Hương Giang cảm thấy đau đớn, bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy cằm cô, khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt kề sát mặt cô, giọng nam trâm thấp có vài phần nghiền ngẫm: “Tôi là chồng sắp cưới của em, không phải vô lại”

Chồng sắp cưới? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?

Cô còn chưa có lồng ý đâu!

Bắt gặp ánh mắt của anh, xem xét anh, muốn nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng đôi mắt của người đàn ông này sâu không thấy đáy, không thể nào nhìn ra được.

“Tôi không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì”

“Trí nhớ của em đã không tốt thì cũng thôi đi, không ngờ ngay cả khả năng tiếp thu cũng kém như vậy” Hà Tuấn Khoa cong môi chế nhạo.

Lâm Hương Giang không có tâm trạng vòng vo với anh, hỏi thẳng: “Tại sao lại muốn cầu hôn? Đừng nói với tôi là vì muốn liên hôn với nhà Nguyễn Cao, mở rộng địa bàn kinh doanh?”

Mắt của Hà Tuấn Khoa nheo lại, siết chặt căm cô, có chút xúc động muốn chửi người!

“Đầu óc của em có phải có vấn đề không? Tôi mà lại dùng một nữa cổ phần đễ cùng nhà Nguyễn Cao mở rộng địa bàn sao?”

Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông ập đến, cô bị ép tới mức không thể nói nên lời.

Môi giật giật mới phát ra âm thanh: “Vậy anh vì cái gì…”

“Tôi vì ai, không phải em rất rõ sao?”

Anh càng tới gần hơn, cảm giác áp chế mạnh mẽ khiến cô muốn chạy trốn.

Căng da đầu đối mặt với ánh mắt khiến người khác khiếp sợ của anh, giọng nói bất giác run lên: “Anh… Anh không thể…”

“Tại sao lại không thể? Đây không phải là em nợ tôi sao? Em đã nợ tôi hai năm, em phải bồi thường lại cho tôi cả vốn lẫn lời!”

Anh tiến đến rất quyết liệt khiến cô không thể nào từ chối.

Trái tim của Lâm Hương Giang thắt lại, buột miệng nói: “Anh biết rõ là không thể mà!

Tôi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh rồi, chẳng lẽ anh còn muốn lấy một người như tôi sao?”

Sau khi cô nói chuyện thẳng thắn với anh, không phải anh đã lập tức từ chối gặp cô sao?

Cô cho rằng anh đã từ bỏ mình, vì sao lại đột nhiên xuất hiện, còn muốn kết hôn với cô?

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lúc nhất thời cũng không ai mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Một hồi lâu, ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt ve trên khuôn mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm, cố tình hạ thấp giọng nói khàn khàn: “Tôi không quan tâm em là người như thế nào, tôi chỉ biết em là người phụ nữ của tôi!”

Người đàn ông này vẫn báo đạo như mọi khi!

Cô không ngừng rung động, gần như chết chìm trong đôi mắt thật sâu của anh.

Anh luôn dễ dàng khiến cho cô dao động…

Lý trí còn sót lại kéo cô về hiện thực, bỗng nhiên đẩy tay anh ra, lảo đảo lui về phía sau hai bước, lắc đầu: “Không… Tôi không phải…”

Hà Tuấn Khoa siết chặt hai vai cô: “Em nhìn tôi, em dám nói em không cảm thấy có lỗi với tôi sao?”

Cô bị bắt ngẩng đầu nhìn hẳn, đôi môi run rẩy, không nói được lời nào, cô quả thật không dám phủ nhận.

“Lâm Hương Giang, mắc nợ thì phải trả, có hiểu không?”

Cô hoảng sợ rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi… Không có khả năng”

Cô bắt lấy tay anh muốn hất ra nhưng lại bị anh giữ chặt, sức lực mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy bàng hoàng.

“Chỉ vì một gen bị điên di truyền mà em từ chối tôi, em không thấy vớ vẫn sao? Tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, cho dù em có gen này thì cũng chưa chắc sẽ phát bệnh, huống chỉ hiện tại y học phát triển như vậy, tôi có thể tìm một bác sĩ điều trị tốt cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được rồi.”

Đi điều trị?

Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc đó, cô đã từng hỏi qua Nguyễn Cao Cường, anh ta nói trước mắt không có phương pháp gì để điều trị.

Cô lắc đầu tự giễu: “Vô dụng, không cần tìm bác sĩ, không ai có thể chữa được đâu.”

“Không thử thì làm sao biết?”

“Tôi nói không được chính là không được! Anh không cần nói nữa, anh đi… Anh đi đi, tôi sẽ không đồng ý chuyện kết hôn!”

Bàn tay đang đẩy trên ngực của anh bị bắt lấy, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông tràn đầy lạnh lùng: “Từ điển của tôi không có hai từ không được! Tôi muốn em tái hôn với tôi! Không cho phép em từ chối!”

Hän vừa nói vừa ôm chặt lấy cô, không cho phép cô rời đi!

Thật là cố chấp và ấu trĩ!

Hai người ở trong hoa viên cứ dây dưa không rõ, bọn họ không phát hiện ở một góc khuất đắng sau bụi cỏ cây hoa lá, có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chăm họ.

Nhìn thấy Lâm Hương Giang bị Hà Tuấn Khoa ôm chặt không buông, đáy mắt Cổ Sa lóe lên một tia âm u lạnh lẽo.

Cô ta cũng đã nghe được Hà Tuấn Khoa muốn dùng cổ phần để làm sính lễ cưới Lâm Hương Giang.

Nếu cuộc hôn nhân này được thực hiện thì không phải sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho.

Nguyễn Cao Cường sao?

Có một cậu em rể lợi hại như Hà Tuấn Khoa, thì rất khó để đá anh ta ra khỏi vị trí người đứng đầu nhà Nguyễn Cao!

Rồi đến khi nào con trai bà ta mới có thể ngồi lên vị trí chủ nhà?

Bà ta không thể chờ được nữa!

Không được, nhất định không thể để Lâm Hương Giang gả vào nhà họ Hà!

Lâm Hương Giang thật sự khâm phục sự kiên trì của Hà Tuấn Khoa, sau vài ngày bị anh bám riết dây dưa, cô đành phải thỏa hiệp.

Đồng ý tái hợp với anh, nhưng không phải kết hôn, quan hệ bây giờ của bọn họ vợ chồng sắp cưới.

Đồng thời cô cũng nói với anh rằng, một ngày nào đó nếu gen điên tìm ẩn trong cơ thể cô thực sự thuyên giảm thì bọn họ sẽ kết hôn.

Phòng thí nghiệm sau khi sửa chữa lại thì đã có thể đưa vào sử dụng. Hôm nay, Lâm Hương Giang gần như lao đầu vào phòng thí nghiệm, bận rộn giải mã công thức của ‘Bảo Phân.

Cho đến khi Hà Tuấn Khoa xuất hiện và cắt ngang công việc của cô.

*Đã đến giờ cơm rồi, có phải em nên đi ăn cùng anh không?”

Lâm Hương Giang vẫn chưa ngẩng đầu lên, lực chú ý vẫn còn ở thí nghiệm không rảnh, anh đi ăn một mình đi”

Người đàn ông bị bỏ rơi nghiêm trọng, cau mày tỏ vẻ không vui, duỗi tay cướp lấy ống nghiệm trong tay cô: “Thí nghiệm còn quan trọng hơn cả người đàn ông của em sao?”

Anh cũng không nói nhiều, nằm chặt cổ tay của cô rồi mạnh mẽ kéo đi.

Cô cho rằng chỉ là đi ra ngoài ăn uống đơn giản, không nghĩ tới anh lại đưa cô ra biển.

Du thuyền tư nhân đang ở trên mặt biển, gió biển thôi tới có vị mặn.

“Tại sao lại đi biển? Hôm nay là ngày quan trọng gì sao? Quay đầu lại hỏi người đàn ông đang ôm cô từ phía sau.

Môi của người đàn ông dán sát bên tai cô, hơi thở ấm áp phun lên gương mặt và vành tai cô, có chút nóng bỏng.

“Chúng ta ở bên nhau một lần nữa, ngày này không đáng ăn mừng sao?”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì nhìn thẳng hẳn, từ khi nào mà anh thích làm mấy chuyện như vậy?

“Nếu như anh nói đáng vậy thì nó đáng”

Hà Tuấn khoa nhíu mi lại, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của cô.

Ngón tay thon dài nâng căm cô, quay mặt cô sang hướng mình, giọng nam nặng nề: “Trong lòng em không nghĩ như vậy sao?”

“Em có nghĩ, không phải đã tán thành cách nói của anh rồi sao?” Cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của hẳn, cô thức thời nói.

Hà Tuấn Khoa nheo nheo mắt: “Đừng nói dối, nếu không em sẽ phải trả giá đắt”

“Em không nói dối, thật sự, em thật sự nghĩ hôm nay là một ngày đáng để chúc mừng!” Cô dứt khoát xoay người đối mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Người đàn ông nhìn xuống cô, đôi mắt chim ưng tối thêm vài phần, anh cúi đầu hôn cô.

Không hề phòng bị lại bị hôn, hai tay vô thức siết chặt chiếc áo sơ mi trên ngực hắn, tiếp nhận nụ hôn quá nóng bỏng của anh Sự tiếp nhận của cô khiến thần kinh của anh bị kích thích, một làn sóng nhiệt chảy xuống dưới bụng nhỏ, khiến máu cả người anh sôi trào!

Bàn tay khô ráo, nóng bỏng từ chui vào góc áo cô, cơ thể cô khẽ run rẩy, có một dòng điện chạy qua thân thể…