Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 236




Chương 236: Hủy đám cưới

Một tay Hà Tuấn Khoa che chở cho Lâm Hương Giang, ánh mắt lạnh lùng nhìn chäm chăm Phan Thanh Y, trầm giọng nói: “Cô ấy là vợ của tôi, đương nhiên là tôi tin tưởng cô ấy”

Hắn vẫn chưa hồ đồ đến mức tin vào những lời nói dèm pha bôi nhọ cô của người ngoài.

Hơn nữa Phan Thanh Y này lạ dám phá hoại đám cưới của bọn họ, sao hẳn có thể dễ dàng tha cho cô ta được.

Vì sự tin tưởng của Hà Tuấn Khoa, Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đứng về phía Lâm Hương Giang, nhao nhao mắng chửi Phan Thanh Y.

“Thì ra trước đây cô ta đã từng bôi nhọ người khác, những tấm ảnh này chắc chắn là do cô ta photoshop để hãm hại cô dâu, cô ta quá độc ác.”

“Tôi nhận ra rồi, cô ta chính là vợ cũ của Tùng Nhân, chắc chản là cô ta đã làm chuyện gì có lỗi với Tùng Nhân nên đã ly hôn rồi, tâm không bình thường nên mới đến đây gậy sự”

“Mọi người nhìn cô ta đi, vừa xấu xí vừa tăm tối, chắc chắn là người không tốt.”

Phan Thanh y nghe thấy những lời soi mói mình của những khách mời, họ còn mắng chửi cô ta là người phụ nữ độc ác…

Làm sao cô ta có thể chịu đựng được sự kích động này!

Hôm nay cô ta hãm hại Lâm Hương Giang được, ngược lại còn bị người ta ghét bỏ, chút nữa người của Hà Tuấn Khoa sẽ đến đưa cô ta đến đồn cảnh sát, tất cả những gì cô ta đã làm đều thất bại không nói, cô ta còn tự giao nộp mình.

Càng nghĩ càng thấy bực mình, cô ta không chịu được bịt tai lại, quát đám khách mời như một kẻ điên: “Mắt mấy người mù hết rồi sao? Hay là bị con hồ ly tinh Lâm Hương Giang làm cho mê mẩn rồi? Cô ta mới là người phụ nữ độc ác phóng đãng nhất!”

“Câm miệng!” Hà Tuấn Khoa không thể chịu được những lời bôi nhọ Lâm Hương Giang của Phan Thanh Y được nữa: “Bảo vệ, lôi cô ta ra ngoài, đưa đến đồn cảnh sát.”

Bảo vệ hành động ngay lập tức khống chế Phan Thanh Y rồi lôi cô ta rời đi.

Khuôn mặt Phan Thanh Y lập tức biến sắc, cô ta điên cuồng hét: “Lâm Hương Giang, cô cứ chờ đấy! Cô quyến rũ chồng tôi, dù có chết tôi cũng không bỏ qua cho côi”

Lúc bảo vệ lôi cô ta đi, cô ta nhìn thấy Hà Tùng Nhân, đột nhiên thay đổi thái độ, cầu xin hản ta: “Tùng Nhân, sao anh không nói gì? Nể tình nghĩa vợ chồng của chúng ta, anh cứu em đi.”

Nét mặt Hà Tùng Nhân tái đi, không muốn nhìn cô ta, thực sự rất xấu hổi Lâm Hương Giang không nói gì nhìn Phan Thanh Y bị lôi đi, tiếng gào thét của cô †a ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất.

Hôm nay Phan Thanh Y bị bắt rồi, chờ cô ta ở phía trước là cuộc sống trong tù.

Đây cũng coi như là kết thúc của cô ta Cho dù ngày hôm nay cô ta có đến phá lễ cưới hay không, cô đã sớm không thể suy nghĩ gì nữa, trong đầu cô chỉ có những lời mà Nguyễn Cao Cường đã ni Đảo mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, cô hiểu rõ, vì có sự tin tưởng không hề lay động của hắn mà những người khác mới tin rằng cô trong sạch.

Cô không nhìn nhầm hắn, hẳn là người đàn ông đáng để giao phó cả đời.

Hắn tốt như vậy, làm sao cô nỡ lòng làm liên lụy đến hẳn.

Cô càng hận mình không thể bỏ anh, không thể kết hôn với anh, không thể trở thành gánh nặng của anh…

Lâm Hương Giang chăm chú nhìn Hà Tuấn Khoa, ánh mắt dần đỏ lên, quyến luyến và không nỡ như vậy, mỗi khi nghĩ đến việc phải buông tay hẳn ra, trái tim cô như bị dao đâm, đau đớn đến thấu xương.

Xin lỗi …Hà Tuấn Khoa, xin lỗi anh..

“Sao vậy? Cảm động rồi sao?” Hà Tuấn Khoa thấy đôi mắt đỏ hoe của cô đang nhìn mình, yêu thương nhéo mũi cô: “Đã là vợ người ta rồi còn dễ khóc như vậy”

“Bây giờ tiếp tục hôn lễ!” Hà Tuấn Khoa thông báo với mọi người.

“Chờ đất” Lâm Hương Giang đột nhiên lên tiếng.

Hà Tuấn Khoa không hiểu nhìn cô, những người khác cũng nhìn cô.

Trong mắt cô chỉ có người đàn ông trước mắt, không biết phải có bao nhiêu dũng khí, đứng trước mặt hắn, từ từ tháo chiếc nhãn cưới vừa mới đeo lên ra.

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa tối sâm: “Em muốn làm gì?” Đám cưới vừa mới bắt đầu, cô lại tháo nhẫn cưới?

Lâm Hương Giang đè nén cảm xúc hỗn độn trong lòng, nhìn vào mắt anh, cố gắng bình tĩnh nói: “Hà Tuấn Khoa, hủy bỏ đám cưới đi, em không muốn gả cho anh”

Trong nháy mắt cả hội trường im lặng.

Khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt sâu thắm như nước hồ của Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau, đôi môi mỏng mới mấp máy: “Em biết mình đang nói gì không?”

“Em biết, em rất tỉnh táo, chúng ta… kết thúc đi, cứ như vậy đi, được không?” Càng nói, giọng cô càng run rẩy, giọng rất nhỏ, giống như đang hèn mọn cầu xin hắn.

Ánh mắt sắc bén của hẳn như đâm xuyên qua người cô, người đàn ông nắm chặt lấy vai cô bằng bàn tay mạnh mẽ: “Lâm Hương Giang, em đang đùa với anh sao? Cái gì mà kết thúc? Cái gì mà hủy bỏ hôn lễ? Em muốn hủy hôn sao?”

Lâm Hương Giang bỗng cảm thấy bả vai đau nhói, cau mày, cản răng không hề chùn bước đối diện với anh: “Đúng vậy, em muốn hủy hôn, em không muốn kết hôn với anh nữa, có thể được không?”

“Đương nhiên là không thể!” Hà Tuấn Khoa thì thào, cô coi hắn là người như thế nào? Đám cưới mà cô nói hủy là có thể hủy sao?

“Tại sao lại muốn hủy hôn? Chẳng lẽ là vì những bức ảnh kia? Hay là vì cái gì khác?”

người đàn ông nhíu chặt lông mày, thật sự muốn hiểu rõ cô đang muốn gì!

Lâm Hương Giang tránh né, trong lòng đau đớn không thể thở được, cô sợ bị ép hỏi thêm nữa, cô sẽ nói hết ra sự thật!

Nhét chiếc nhẫn vào tay anh, lôi khăn trùm đầu xuống: “Không có lý do gì cả! Anh cứ cho là em có lỗi với anh đi” Nói rồi cô xoay người chạy đi, khoảnh khắc ấy nước mắt cô bắt đầu rơi.

Hà Tuấn Khoa sững sờ đứng im một chỗ một lúc, nhìn chiếc nhẫn cưới trong tay, hắn không chấp nhận được việc cô muốn hủy hôn.

“Lâm Hương Giang, quay lại cho anh!”

Hà Tuấn Khoa hét lớn, chuyện gì vậy?

Vừa giải quyết xong một vụ phá hoại đám cưới, không ngờ cô dâu lại chạy mất!

Nguyễn Cao Cường đứng dậy, nhìn bóng lưng của Lâm Hương Giang, dường như anh ta hiểu được lý do tại sao cô lại đột nhiên hủy hôn, ánh mắt tối sầm lại, theo bản năng đuổi theo.

Hà Tuấn Khoa nghe thấy tiếng chị gái hét thì mới hoàn hồn, bàn tay to lớn năm chặt chiếc nhẫn, ánh mắt lạnh như băng, cô không cho hẳn một lý do đã hủy hôn, hắn đã đồng ý chưa?

Tiếp theo đó, hắn chạy đuổi theo.

Lâm Hương Giang vừa khóc vừa chạy, rất nhiều lần cô muốn dừng lại, quay lại hoàn thành đám cưới cùng hẳn, nhưng lý trí cho cô biết cô không thể làm như vậy được.

Không biết cô đã phải đấu tranh như thế nào mới có thể nói ra những lời từ chối hắn như vậy, cứ như vậy đi, để cho mối quan hệ giữa hai người kết thúc từ đây…

Lâm Hương giang ôm chiếc váy cưới chạy ra ngoài, thở hốn hển nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, tim cô sợ hãi, cô cho rằng đó là Hà Tuấn Khoa, ánh mắt bắt đầu hoảng sợ, không thể bị hắn bắt lại được.

Cô không thể đối mặt với hẳn được, cũng không thể đưa ra lý do hủy hôn, không thể để cô nói ra được, sau này có thể cô sẽ biến thành một kẻ điên, vậy nên hắn hãy tránh xa cô đi.

Không được, cứ chạy tiếp như thế này không phải là cách!

Đúng lúc có một chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, nhân lúc chủ xe xuống xe, cô chạy đến nói: “Xin lỗi, tôi có việc gấp có thể mượn xe của anh trước được không, tôi sẽ trả lại sau: Cũng không quan tâm chủ xe có đồng ý hay không, cô ngồi luôn vào ghế lái, đóng cửa lại, khởi động xe.

Đúng lúc Nguyễn Cao Cường chạy đến thấy Lâm Hương Giang lên xe, sau đó nhìn chiếc xe lao đi trước mắt.

“Hương Giang!” Anh ta hét lên, lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến chỗ xe của mình đi theo cô.

Hà Tuấn Khoa đến muộn một chút nhìn thấy cô lái xe đi mất, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Hoài Vũ, lái xe đến đây!” Hắn sẽ không để cô chạy đi như vậy!

Lâm Hương Giang hoảng hốt lái xe, cô lái rất nhanh, suýt mượt đèn đỏ mấy lần.

Phía sau có một chiếc xe đang đi theo cô, chuyện này khiến cô càng hoảng loạn, lại là đèn giao thông, nhưng tốc độ của xe quá nhanh, cô hoàn toàn không thể dừng lại được…