Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 232




Chương 232: Huyết thống là mối quan hệ dù có chém cũng không đứt được

Sau khi xuống xe, Nguyễn Cao Cường nhìn ra cửa khách sạn, anh ta nghe nói Hà Tuấn Khoa sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho Lâm Hương Giang, và bây giờ xem ra có vẻ như Hà Tuấn Khoa đã thực sự làm được như lời anh ta nói.

Cửa lớn của khách sạn tất cả đều được trang trí vô cùng lộng lẫy và lãng mạn, đặc biệt là bức tường hoa lớn cạnh cổng, hoa tỏa hương thơm ngát bốn phía, trên tường hoa treo những tấm ảnh cưới khổng lồ của bọn họ, thật là xa xỉ!

“Xin chào, mời anh làm ơn cho tôi xem thiệp mời” Người phục vụ ở cửa ngăn Nguyễn Cao Cường lại.

Nguyễn Cao Cường trả lời một cách không nhanh không chậm: “Tôi không có thiệp mời.”

“Xin lỗi anh, nếu anh không có thiệp mời thì không thể vào trong được”

Những người khách phía sau nhìn anh ta một cách kỳ lạ, làm sao lại không biết xấu hổ mà tới khi mà không được mời tới dự chứ?

Mặc dù Nguyễn Cao Cường vẫn mang một vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ta không biết làm sao lại không kiểm soát được mà thở dài.

Lâm Hương Giang cũng thật sự là quá nhãn tâm rồi, cô nói với anh ta là sẽ cắt đứt liên lạc, nói thế rồi cô thậm chí không mời anh ta đến dự đám cưới của mình thật, thế là cô không muốn nhận anh ta là anh trai sao?

Cô khiến anh ta quá đau lòng rồi “Tôi là Nguyễn Cao Cường, các người vào hỏi cô dâu xem tôi có thể vào không”

Hai người phục vụ vẫn mặt không chút cảm xúc nào như vậy, họ không châm chước tẹo nào mà trả lời: “Thực xin lỗi anh, anh thật sự không thể vào nếu không có thiệp mời ạ.”

Nguyễn Cao Cường cau mày, anh ta đang tự hỏi bản thân xem có nên xông vào không?

“Có chuyện gì vậy?” Hà Tuấn Khoa bước tới, anh nhìn thấy Nguyễn Cao Cường đang bị chặn lại.

Người phục vụ vội vàng báo cáo: “Tổng giám đốc Khoa, anh ta không có thiệp mời mà lại muốn xông vào, chúng tôi đang xử lý, bây giờ sẽ đuổi anh ta đi ngay.”

Khuôn mặt Nguyễn Cao Cường sa sâm, anh ta lạnh lùng nhìn Hà Tuấn Khoa nói: “Anh không định mời tôi uống rượu mừng hay.

sao?” Bất kể thế nào Hà Tuấn Khoa cũng sắp trở thành em rể anh ta, đối xử với anh ta như vậy thật là thô lỗI Hà Tuấn Khoa nhàn nhạt nhìn anh ta, anh không lạnh cũng không nóng trả lời: ‘Không ngờ tổng giám đốc Cường luôn không mời mà đến như vậy đấy”

Anh vẫn chưa quên mấy chuyện của Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường trước đây đâu đấy, mặc dù đó là giả, nhưng chỉ nghĩ tới họ có liên quan, anh lại càng không muốn nhìn thấy Nguyễn Cao Cường trong đám cưới của mình.

“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn đến chúc phúc cho Giang thôi, không liên quan gì đến anh” Nguyễn Cao Cường nói Hà Tuấn Khoa nghe xong, đôi mắt đen lóe lên tia lạnh lùng, anh có chút giễu cợt nói: “Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi thay mặt vợ của tôi cảm ơn anh. Nếu mà cô ấy không nghĩ tới mời anh, thì mời anh hãy trở về đi.”

Sau đó, anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỷ của chúng tôi. Nếu phải điều động bảo an tới để đuổi người thì thật là xui xẻo đấy”

Nguyễn Cao Cường nheo đôi mắt phượng: “Hà Tuấn Khoa, hôm nay tôi lấy thân phận anh trai cô ấy đến chúc phúc. Tôi là người bên nhà gái của cô ấy. Cô ấy đã kết hôn, mà lại không có ai bên nhà gái ở bên cạnh. Chẳng phải là để người khác xem thường hay sao?”

“Anh trai sao?” Hà Tuấn Khoa chỉ cảm thấy câu nói của anh ta thật nực cười: “Anh trở thành anh trai của cô ấy từ khi nào vậy?

Cô ấy có nhận anh không?”

“Tôi là anh trai của cô ấy, đây là một mối quan hệ huyết thống dù có chém cũng không cắt đứt được, sao nào cô ấy không nói cho anh biết sao?”

Độ cong trên môi Hà Tuấn Khoa dần tan biến, trong giây lát, đôi mắt chim ưng của anh trở nên lạnh lùng và sắc bén, anh nhìn thắng vào Nguyễn Cao Cường ở phía đối diện.

Nguyễn Cao Cường cũng không hề sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của anh, ánh mắt của họ chạm nhau trong không khí.

Anh trai sao? Lại còn là anh trai cùng huyết thống hả?

Hà Tuấn Khoa cho rằng Nguyễn Cao Cường không có lý do gì để nói dối anh vào lúc này, lẽ nào Lâm Hương Giang còn chuyện gì đang giấu anh, không nói cho anh biết sao?

Anh khẽ nhíu mày, chuyện này thật kỳ lạ Cũng không biết anh nghĩ gì, sau một lúc im lặng, anh vẫy tay với người phục vụ và nói: “Để cho anh ta vào đi.”

Nếu đúng như Nguyễn Cao Cường nói, anh ta là anh trai của Lâm Hương Giang và người nhà bên nhà cô thì anh ta phải được tham dự đám cưới này.

Chuyện này sau đám cưới chắc anh phải hỏi lại Lâm Hương Giang mới được.

Trong phòng, chuyên viên trang điểm đã giúp Lâm Hương Giang trang điểm xong, cô cũng đã thay xong váy cưới Hôm nay Hoàng Kiều Liên là phù dâu cho cô, cô ấy đang giúp cô đeo một bộ trang sức được đặt làm riêng.

Hoàng Kiều Liên giúp cô đeo bông tai kim cương, sau đó cô ấy rất hâm mộ mà nói: “Giang à, tớ nghe nói á bộ trang sức này nè là do Hà Tuấn Khoa nhờ nhà thiết kế thiết kế riêng và đặt làm cho cậu đấy. Anh ấy rất ân cần và chu đáo với cậu đó. Bây giờ thì tớ đã tin cậu tìm được đúng người đàn ông của cuộc đời rồi.”

Hà Tuấn Khoa rất để tâm tới cô, cô biết, cảm giác ngọt ngào từ lan tỏa từ trái tim không thể nói ra bằng lời.

“Tương lai á, cậu cũng sẽ tìm được một người đàn ông đối xử tốt với cậu thôi.”

“Làm gì mà dễ như thế chứ? Ngày nay ấy mà đàn ông tốt càng ngày càng ít rồi, gần giống như sự tuyệt chủng của loài khủng long ấy”

Đột nhiên, cô ấy lại nghĩ tới tên cặn bã của Nguyễn Cao Diệp, làm bụng người ta to lên, mà còn không biết xấu hổ tìm cô ấy làm lá chắn để đá người ta đi, thật sự là quá cặn bã mà!

Lâm Hương Giang bị cô ấy chọc cho cười: “Làm gì có cường điệu hóa như lời cậu nói chứ.”

Thật ra thì cô cũng đã từng có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ là sau khi gặp được Hà Tuấn Khoa thì cô mới dần tin rằng vẫn có những người đàn ông tốt tồn tại, tùy thuộc vào duyên số của mỗi người mà thôi.

Có người gõ cửa bước vào, một lúc sau họ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: “Lâm Hương Giang ơi, tớ tới chúc mừng đám cưới của cậu này”

Hóa ra người tới là Cố Ngân Phương, cô ấy vẫn để tóc ngắn ngang tai gọn gàng, nhưng hôm nay cô ấy mặc váy lễ phục, vẫn là kiểu dáng cúp ngực, bờ vai trắng trẻo thơm tho, có phần hấp dẫn người khác.

Theo tính cách của cô ấy, cô ấy không quen mặc váy trong bất kỳ bữa tiệc nào, nhưng hôm nay cô ấy sẵn sàng ăn mặc như thế này chứng tỏ cô ấy rất nể mặt Lâm Hương Giang “Cảm ơn cậu.” Lâm Hương Giang cười đáp.

Không có gì ngạc nhiên khi Hà Tuấn Khoa mời Cố Ngân Phương đến, Cố Ngân Phương đã sớm nói cho cô biết họ là bạn bè đã quen nhau từ lâu “Thật tuyệt khi thấy Tuấn Khoa kết hôn ới cậu, cảm giác áy náy của tớ cuối cùng cũng có thể xóa bỏ được rồi” Cố Ngân Phương đã luôn rất lo lắng vì việc kia của cô mà cản trở họ đến với nhau “Cô không phải là vợ chưa cưới trước đây của tổng giám đốc Hà sao?” Hoàng Kiều Liên quan sát người trước mặt, và cuối cùng cô ấy cũng nhận ra cô ấy là Cố Ngân Phương cũng không biết làm sao, cô ấy nở nụ cười trả lời: “Đúng vậy. Tớ là vợ chưa cưới cũ, nhưng mà cũng là vợ chưa cưới giả thôi.”

“Cô ấy là chị em tốt của tớ, Hoàng Kiều Liên” Lâm Hương Giang giới thiệu hai người họ với nhau.

“Ồ? Cậu cũng họ Hoàng hả?” Cố Ngân Phương đột nhiên cảm thấy họ có duyên với nhau.

“Đúng vậy, tớ cũng họ Cố, chỉ là ít nhắc tới nên mọi người đều nghĩ tớ họ Hoàng. Đều là họ Cố cả, nhưng cậu là một quý cô, còn tớ chỉ là nhân vật bình thường thôi, thế mới nói ông trời ơi ông thật là không công bằng mà”

Hoàng Kiều Liên trêu đùa Cố Ngân Phương duy trì nụ cười của mình, cô ấy từ chối cho ý kiến về vấn đề này, sau đó lập tức nói: “Tớ vào đây là muốn xem cô dâu xinh đẹp như thế nào này, nhân tiện thì gửi lời chúc phúc của tớ t‹ nữa, giờ tớ không làm phiền các cậu nữa.” Cô ấy nói xong rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đúng rồi, Giang ơi, suýt chút nữa thì quên đeo dây chuyền cho cậu này” Hoàng Kiều Liên nhanh chóng quay lại và nhặt chiếc vòng cổ thạch anh lóng lánh màu hồng sáng lên.

Cố Ngân Phương vốn dĩ đã quay người bước đi, nhưng đột nhiên bóng lưng của Hoàng Kiều Liên lại thoáng qua mắt của cô, bóng lưng với hình xăm ngọn lửa trên vai sau, con ngươi của cô ấy đột nhiên co rút lại, đó là…

Hoàng Kiều Liên hôm nay mặc váy phù dâu lộ vai, vì ình xăm mà bình thường được che lấp ít người có thể nhìn thấy kia được lộ ra.

Chỉ có Lâm Hương Giang, người thân thiết nhất với cô ấy mới biết đến hình xăm này.

Ngọn lửa đỏ có kích thước bằng ngón tay út rất đặc biệt, nói nó là một hình xăm, kỳ thực thì nó giống một dấu ấn bẩm sinh hơn.

“Cậu… Trên vai cậu có gì vậy?” Cố Ngân Phương vô cùng kinh ngạc nhìn vào vết tích đó, một cảm xúc phức tạp ùa vào trong lòng cô.

Nhìn thấy cô ấy quá ngạc nhiên, Hoàng Kiều Liên không thể không giải thích: “Ồ, đó là một hình xăm, tớ đã có nó từ khi tớ còn nhỏ rồi” Nói cách khác, cô ấy cũng không biết tại sao mình lại có cái vết tích này nữa.

Đột nhiên, Cố Ngân Phương giật mình ngẩn người đứng tại chỗ không bước đi, vẻ mặt cô có chút kỳ quái, cô nhìn Hoàng Kiều Liên không chớp mắt, đúng rồi, họ của cô ấy cũng là Cốt “Xin lỗi, cho tớ cả gan hỏi một câu, ba mẹ của cậu ở đâu?”

Cố Ngân Phương không nhịn được hỏi “Kiều Liên là trẻ mồ côi ý, cô ấy không biết ba mẹ của mình là ai” Lâm Hương Giang thay người chị em tốt của mình trả lời, cô cảm thấy kì quái nhìn Cố Ngân Phương. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau mà. Tại sao cô ấy lại hỏi đến bố mẹ của Kiều Liên chứ?