Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 219




Chương 219: Cháu và cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì

Hà Tuấn Khoa dừng chân, đợi Nguyễn Cao Cường đến gần, đôi mắt hung dữ lạnh lùng.

Nguyễn Cao Cường vừa đến gần, không hề báo trước, anh giận dữ vung nắm đấm quat “Anh còn dám đến đây?” Ánh mắt Hà Tuấn Khoa lạnh lùng đáng sợ trừng mắt nhìn anh ta, còn muốn đấm anh ta thêm một cái.

Nguyễn Cao Cường không hề phòng bị, bị anh đấm cho một cái lùi hai bước, vẫn nghiêng đầu, khóe miệng nếm được có chút mùi máu tanh.

Anh ta đưa tay lau máu ở khóe miệng, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, quay đầu nhìn Hà Tuấn Khoa, khuôn mặt lịch lãm điển trai lúc này không hề có chút biểu cảm: “Hà Tuấn Khoa, đừng cho rằng anh đã tuyên bố với bên ngoài Hương Giang là vợ chưa cưới của anh thì liền cấm tôi đến gặp cô ấy”

Nguyễn Cao Cường cho rằng Hà Tuấn Khoa không có lý do gì đấm anh một cái là vì không cho phép anh và Lâm Hương Giang qua lại với nhau nữa.

Bờ môi mỏng của Hà Tuấn Anh lạnh lùng nhếch lên: “Nguyễn Cao Cường, anh có biết anh gặp mặt cô ấy một lần chính là muốn một mạng của cô ấy không!”

Nguyễn Cao Cường không sao hiểu được liếc nhìn đối phương, anh nghe tin lúc Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa bên nhau thì gặp phải tấn công nên mới nhanh chóng đến xem cô ấy thế nào rồi.

Anh cười nhạo mỉa mai một tiếng: “Câu nói này anh nên nói với mình mới đúng không phải sao? Nếu như không ở cùng anh, cô ấy sẽ gặp phải chuyện khủng khiếp này sao?”

Anh đọc trên báo, nhận thấy mục tiêu của tên hung thủ này chính là Hà Tuấn Khoa, Lâm Hương Giang hoàn toàn là gặp phải họa.

Chân mày của Hà Tuấn Khoa được che phủ bởi sự lạnh lùng ác độc: “Chẳng lẽ anh không biết mục tiêu của tên hung thủ đó là cô ấy! Viên đạn ấy suýt chút nữa thì bắn trúng đầu cô ấy!”

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường chấn động, hoàn toàn không tin vào lời anh ấy, khinh bỉ nói: “Không ngờ đường đường là chủ tịch Hà mà lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu một người phụ nữ”

Vừa nói xong, cổ áo đã bị Hà Tuấn Khoa túm lấy, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị tiến gần trước mặt anh.

Hai người đàn ông cứ trừng mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.

“Không cần nói với tôi, anh không biết tên hung thủ đó là do nhà họ Nguyễn Cao ác người phái đến, người tôi đã bắt được rồi, chính miệng hắn ta đã thú tội, có cần tôi kêu người đưa anh đi hỏi thử?”

Mắt của Nguyễn Cao Cường đột nhiên co lại, chân mày cũng nhăn theo, rõ ràng là sửng sốt không thôi.

Anh ta mím môi, bỗng nhiên không nói gì, nhưng trong mắt cảm xúc đang lên xuống đầy phức tạp, cũng không biết là anh ta đang nghĩ gì.

Đôi mắt phượng đen không chớp nhìn chăm chằm vào Hà Tuần Khoa trước mắt, anh ấy không lý nào lại nói dối, huống hồ anh ấy còn nói là đã bắt được hung thủ, cũng đã tra hỏi qua rồi.

Nói như vậy, thật sự là do nhà họ Nguyễn Cao phái người đến lấy mạng của Lâm Hương Giang sao?

Tim anh đập mạnh, đẩy Hà Tuấn Khoa ra, quay người bước lớn rời đi, giống như đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý.

Chỉ là mới bước được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào Hà Tuấn Khoa, trầm giọng hỏi: “Cô ấy bị thương thế nào?”

Đôi mắt hung dữ của Hà Tuấn Khoa híp lại, giọng điệu rất lạnh: “Viên đạn đó đã bản trúng tai của cô ấy, bây giờ cô ấy không nghe thấy được gì cả”

Tim Nguyễn Cao Cường chấn động một cái, không nghe thấy gì cả?

Anh ta đột ngột bước trở lại, lần này là anh ta túm lấy cổ áo của Hà Tuấn Khoa, khuôn mặt anh tuấn lúc này đầy vẻ u ám: gÌ? Cái gì gọi là cô ấy nghe không được?”

Hà Tuấn Khoa trái lại tỏ ra rất điềm tĩnh, đôi môi mỏng chế giễu: “Nghe không được chính là bị điếc. Còn cần tôi giải thích cho anh nghe à?”

Nguyễn Cao Cường hô hấp nặng nhọc, ngực phập phồng, sau một hồi ngẩn ngơ, đáy mắt anh ta ngưng tụ lại một cơn bão đáng sợ.

Buông tay, xoay người, so với lúc nãy còn bước nhanh hơn rời khỏi Hà Tuấn Khoa đút một tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn theo bóng hình của anh ta, tựa như anh biết Nguyễn Cao Cường muốn đi làm gì vậy.

Nhà Nguyễn Cao.

Nguyễn Cao Cường gần như là chạy xe trực tiếp xông vào, anh bước xuống xe, khuôn mặt u ám bước lớn vào trong nh: Người giúp việc nhìn thấy anh khí thế hung hăng đều nhanh chóng nhường đường: “Cậu Tư…

Anh ta dường như không hề quay về, cho dù có quay về mặt cũng lạnh lùng, người giúp việc trong nhà đều không dám đụng vào anh ta.

“Cậu Tư sao đột nhiên cậu lại trở vì Tiếng một người phụ nữ trung niên từ trên lầu nói xuống, cô ấy đang đi xuống lầu.

Nguyễn Cao Cường ngẩng đầu nhìn, đây là chị Khánh, quản gia của nhà Nguyễn Cao, cũng là thân tín của ông nội.

“Ông của tôi đâu?” Nguyễn Cao Cường hỏi trực tiếp, giọng nói tự nhiên không tốt lắm.

Chị Khánh đã gần năm mươi, mấy đời nhà bọn họ đều làm quản gia cho nhà họ Nguyễn Cao, ba năm trước ông của chị ấy đã qua đời, chị ấy liền tiếp nhận vị trí quản gia.

Có thể nói mọi chuyện lớn bé trong nhà Nguyễn Cao đều do chị lo liệu, cũng là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh của ông cụ Nguyễn Cao.

Chị Khánh nhìn thấy Nguyễn Cao Cường khí thế hung hăng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ giữa hai ông cháu lại có mâu thuẫn rồi?

“Ông đang trong phòng sách…”

Chị còn chưa nói xong, Nguyễn Cao Cường đã trực tiếp đi về phía phòng sách rồi.

Chị lo lắng định nói gì đó: ‘Ấy, Cậu Tư…

Không biết làm sao mới chuyển mắt một cái đã không thấy bóng dáng anh đâu.

Nguyễn Cao Cường đến phòng sách cũng không gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa Bước vào phòng sách mới phát hiện vốn dĩ không chỉ có một mình ông nội, anh hai Nguyễn Cao Ngạo cũng ở đây.

Nhìn thấy Nguyễn Cao Cường xông vào, chân mày trắng trên khuôn mặt già cau l “Ngay cả việc căn bản nhất là gõ cửa cháu cũng không biết nữa rồi sao?”

Ánh mắt của Nguyễn Cao Cường từ phía anh hai chuyển đến trên người ông nội, lạnh giọng đáp: “Cháu có việc gấp muốn nói với ông”

“Có việc gì mà khiến em Tư điềm tĩnh gấp đến thành thế này?” Ánh nhìn Nguyễn Cao Ngạo nhìn anh đầy hứng thú, trong ánh mắt cười như không cười đang che giấu gì đó.

Nguyễn Cao Cường phớt lờ anh ta, chỉ trả lời với ông cụ đang ngồi trên: “Ông nội, cháu có việc muốn hỏi ông”

“Việc gì?” Khuôn mặt già của Nguyễn Cao Khải gầy gò không chút biểu cảm, giọng nói già nua có chút lạnh lùng, khiến cho người nghe cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Cháu muốn nói với một mình ông”

Nguyễn Cao Cường cũng không thèm quan tâm sắc mặt của anh hai có khó coi hay không, dù sao cũng không cho anh ta chút mặt mũi gì.

Nguyễn Cao Ngạo căm hận trong lòng, ngoài mặt vẫn biểu hiện thờ ơ bình thản: “Em Tư, em xem anh như người ngoài rồi sao?”

“Ông nội, việc này liên quan đến bố mẹ cháu!” Giọng điệu Nguyễn Cao Cường thâm trầm, ánh nhìn vẫn luôn ở trên người ông cụ.

Ánh mắt của Nguyễn Cao Khải đục ngầu thêm chút sắc bén, bàn tay khô gầy nắm lấy tay vịn của chiếc ghế gỗ, nhìn chảm chằm vào anh một lát.

“Thằng hai, cháu đi trước đi” Ông hạ lệnh.

Trên mặt Nguyễn Cao Ngạo nụ cười nhạt đầy ý vị sâu xa thoáng qua, vô cùng tò mò Nguyễn Cao Cường rốt cuộc muốn nói gì, anh ta nôn nóng như vậy chẳng lẽ là vì người phụ nữ đó…

“Vâng, ông nội, ngày khác cháu lại đến thăm ông”

Nguyễn Cao Ngạo để cấp dưới đưa anh ra ngoài, lúc đi ngang qua người Nguyễn Cao Cường, anh chủ ý nhìn anh ta một cái, chẳng qua là vẫn không nói gì cả.

Trong phòng sách chỉ còn lại hai ông cháu, Nguyễn Cao Khải cầm ly trà trên cạnh đưa lên miệng thổi muốn uống: “Cháu định hỏi chuyện gì về bố mẹ cháu?”

“Ông nội, có phải ông đã phái người ra ngoài làm việc không?” Nguyễn Cao Cường cố gắng đè nén kiềm chế cảm xúc, trầm giọng đáp.

Nguyễn Cao Khải một ngụm trà đó còn chưa kịp đến miệng, nghe nói vậy khuôn mặt già có chút thay đổi, đập mạnh ly trà trong tay trở lại bàn, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng vào anh ta: “Lại thế nào nữa?”

“Ông muốn giết cô ấy? Cô ấy chỉ là một nhân viên nhỏ, đã đụng chạm ông chỗ nào?”

Nguyễn Cao Cường biết ông vốn luôn là một người lòng dạ độc ác, nhưng anh không thể hiểu được, ông làm sao cứ không thể bỏ qua được Lâm Hương Giang?

Huống hồ ông vẫn chưa hề gặp qua Lâm Hương Giang!

Nguyễn Cao Khải híp mặt lại, đáy mắt nổi lên sát khí: “Bây giờ cháu là vì cô ấy mà chất vấn ông? Cái loại phụ nữ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trí cháu thế này, cháu cho rằng ông sẽ giữ lại sao?

Nguyễn Cao Cường nghe nói vậy thì cau mày lại: “Cháu và cô ấy không có bất kỳ quan hệ nam nữ gì cả! Cháu đến chỉ là không muốn tay của ông lại dính máu người vô tội thôi”