Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 217




Chương 217: Cô ấy không nghe thấy gì cả

Đối mặt với đám phóng viên đột nhiên xông ra, vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa vẫn điềm tĩnh. Thậm chí một người từ trước đến nay luôn không nhận phỏng vấn như anh lại còn trả lời câu hỏi của phóng viên.

“Không sai, đêm qua chúng tôi thực sự đã ra biển tổ chức sinh nhật, hơn nữa cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của tôi.” Cánh tay dài của Hà Tuấn Khoa ôm lấy eo Hương Giang, nhận thấy được bọn họ đang ở giai đoạn tình cảm sâu sắc.

Hương Giang bối rối nhìn anh, tại sao anh lại muốn nói việc này cho phóng viên?

Vậy chẳng khác gì muốn công bố cho cả thế giới biết bọn họ sắp kết hôn rồi?

Quả nhiên, đám phóng viên hưng phấn hỏi đến cùng: “Nói như vậy ngày cưới của hai vị cũng sắp đến rồi? Không biết hai vị định lúc nào thì kết hôn?”

“Đến lúc đó tự động sẽ thông báo cho mọi người” Hà Tuấn Khoa giọng lạnh nhạt.

Hương Giang ngơ ngác, cô là đã đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng không hề đồng ý lập tức kết hôn nha!

Đám phóng viên đều nói câu chúc mừng, một giọng nói cố ý không hề êm dịu cất lên: “Chủ tịch Hà, nghe nói cô Lâm trước đây là bạn gái của Nguyễn Cao Cường, anh không để ý điều này sao? Còn có, thân phận của cô Lâm đây tầm thường như vậy, những người khác nhà họ Hà có thể chấp nhận không?”

Người đưa ra câu hỏi là một nữ phóng viên đứng ở góc, ánh mắt cô ta sắc nhọn lại đầy đố ky trừng mắt nhìn vào Lâm Hương Giang.

Thật dễ dàng nhận thấy, thân phận của Lâm Hương Giang tầm thường như vậy lại có thể bám lấy Hà Tuấn Khoa, thực sự khiến cho rất nhiều cô gái mến mộ anh ấy căm ghét.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa nghiêm túc, lạnh lùng liếc nữ phóng viên vừa đưa ra câu hỏi, đối phương nhất thời váng đầu mới hỏi ra những câu hỏi đó, bị anh nhìn như vậy, sau lưng không nhịn được toát đầy mồ hôi lạnh.

Hương Giang cau mày, cô biết nếu như công khai bọn họ ở bên nhau, nhất định sẽ gặp phải những chỉ trích và chất vấn.

Vì vậy đối với câu hỏi sắc nhọn của nữ phóng viên, cô không quá để ý, đã lựa chọn đứng bên cạnh anh buộc phải chấp nhận những việc này.

“Lên xe thôi” Hà Tuấn Khoa không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Hương Giang gật đầu, lúc hai người chuẩn bị bước lên xe thì có tiếng súng nổ “Bang.”

Những phóng viên vốn đang vây xung quanh bọn họ bị dọa hét lên thất thanh, sợ hãi tản ra trốn đi.

“Bang”

Hương Giang trơ mắt nhìn tấm kính xe trước mắt bị bản thủng, mảnh vỡ rơi xuống!

Phát súng này quá bất ngờ, cô kinh hãi đến mức quên tránh đi, càng không kịp sợ hãi.

Cô cảm thấy viên đạn đã sượt qua bên tai cô bản trúng kính xe,nếu như không phải Hà Tuấn Khoa muốn đưa cô lên xe, theo như: vị trí cô vừa đứng lúc nấy, phát súng này đã bản trúng vào đầu cô Lúc này chân cô mới mềm nhũn, toàn thân mất trọng lượng muốn đổ xuống, Hà Tuấn Khoa đỡ lấy cô, lập tức che chở cô trong vòng tay, quay lưng về hướng súng bắn.

Đôi mắt đen như chim ưng của người đàn ông lập tức lạnh lùng, bàng hoàng không thôi, khuôn mặt lạnh lùng tàn nhãn, lạnh giọng gọi: “Hoài Vũ, phong tỏa hết trong phạm vi hơn một trăm kilomet, bắt người lại cho tôi.”

Khi quay lại, anh nhìn thấy một tia sáng chói trên mái nhà của tòa nhà đối diện, chắc chắn là khẩu súng nhắm vào Hương Giang.

“Vâng, chủ tịch Hà!” Hoài Vũ lập tức phái người hành động.

Hà Tuấn Khoa ôm Hương Giang lên xe, lệnh cho tài xế lập tức lái xe.

Lên xe rồi, anh mới phát hiện mặt cô đã trắng bợt như giấy, vậy mà ngực áo lại có máu “Hương Giang, em bị thương ở đâu vậy?”

Phát súng đó bản trúng trên cửa sổ xe, cô không thể nào bị trúng đạn.

Anh lần theo vết máu nhìn thấy bên tai phải cô bị thương rồi, chắc là do viên đạn Sượt qua.

“Đến bệnh viện!” Anh lệnh cho tài xế đổi hướng.

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông trước mặt, miệng của anh đang nói chuyện nhưng cô vậy mà lại không nghe thấy anh nói gì.

“Tuấn Khoa, anh đang nói chuyện với em phải không?” Cô giật mình nhìn anh, có tiếng ù ù trong tai, nhưng làm sao cũng không nghe thấy lời anh nói.

Hà Tuấn Khoa nghe nói liền nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay đang bị dọa hỏng, tim anh đập mạnh, chỉ thiếu một chút nữa là viên đạn đó đã bản trúng đầu cô, muốn mạng của cô rồi Cô không sợ là điều không thể nào, anh giờ nhớ lại mới cảm thấy sợ hãi.

Đáng chết, là ai dám xuống tay với người phụ nữ của anh?

Bắt được tên khốn này, anh nhất định sẽ lấy mạng hẳn.

Anh siết cánh tay lại, nhỏ bé: “Đừng sợ, không sao rồi: thân hình Hương Giang vẫn nhìn thấy môi anh chuyển động, biết anh đang nói chuyện với cô, nhưng… Cô thật sự không nghe thấy anh nói gì!

Cô bất ngờ đẩy anh ra, thoát khỏi vòng tay anh, không chớp mắt nhìn thẳng vào anh, vừa căng thẳng vừa hoảng loạn: “Hà Tuấn Khoa, anh đang nói gì vậy? Tại sao em không nghe thấy?”

Hà Tuấn Khoa vô cùng kinh ngạc tại sao cô lại đột nhiên đẩy anh ra, nghe cô nói vậy, anh cau mày cùng với cô bốn mắt nhìn nhau.

“Em đùa cái gì vậy? Anh nói gì em đều không nghe thấy sao?” Anh không tự chủ được mà căng thẳng lên.

“Anh nói cái gì? Anh có thể nói to lên chút được không?” Lâm Hương Giang rất muốn khóc, chẳng lẽ cô bị điếc rồi?

Hà Tuấn Khoa đưa tay giữ lấy hai vai cô, cao giọng nói: “Em đừng căng thẳng, cũng đừng sợ hãi, bình tĩnh lại, bây giờ em có thể nghe thấy lời anh nói không?”

Hương Giang vẫn đang nhìn anh, chốc lát nước mắt chảy dài như nước vỡ bờ: “Em không nghe thấy… Em không nghe thấy gì cả… Em bị điếc rồi, Hà Tuấn Khoa, tai em bị điếc rồi…”

Nhìn thấy cô khóc, những giọt nước mắt ấy như đập thẳng vào tim anh, đau lòng vô cùng.

Anh ôm cô vào lòng lần nữa, rõ ràng là tâm tư mình cũng có chút loạn rồi nhưng vẫn phải cố gảng giữ bình tĩnh nói: “Không sao đâu, tai của em bị thương rồi, đây chỉ là tạm thời thôi, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện cho bác sĩ khám, không sao đâu…”

Anh không ngừng an ủi cô, đáy mắt âm u lạnh lẽo, nếu như cô thật sự bị điếc, anh không xé tên hung thủ đó thành tám mảnh không được.

Đến bệnh viện, bác sĩ lập tức kiểm tra cho Hương Giang.

Không bao lâu, kiểm tra đã có kết quả.

“Bác sĩ, tai của cô ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy?” Hà Tuấn Khoa hỏi.

Hương Giang cũng không chớp mắt nhìn bác sĩ, cho dù bây giờ cô ấy vẫn chưa nghe thấy được.

“Tai của cô Lâm bị thương rồi, lại gặp kinh hãi quá độ, tạm thời mất đi thính giác, trước tiên ở lại bệnh viện mấy ngày để quan sát điều trị”

“Tạm thời mất đi thính giác? Tức là cô ấy tạm thời không nghe thấy được, sau khi điều trị sẽ hồi phục?” Hà Tuấn Khoa nghiêm mặt hỏi.

“Theo như kết quả kiểm tra trước mắt thì đúng là như vậy, tiếp theo cần phải để cô ấy thả lỏng tâm trạng, không được có gánh nặng trong lòng, cũng không được để cô ấy bị kinh sợ lần nữa” Bác sĩ nói Hương Giang không nghe được lời bọn họ nói, thấy bác sĩ và Hà Tuấn Khoa nói chuyện xong, căng thẳng nhìn anh: “Em… Em có phải bị điếc rồi không? Sau này sẽ không.

nghe thấy được nữa phải không?”

Hà Tuấn Khoa nắm lấy tay cô, lập tức viết lên giấy tình trạng của cô cho cô xem.

*Vì vậy em chỉ là tạm thời không nghe thấy phải không?”

“Ừm” Hà Tuấn Khoa gật đầu, nằm chặt tay cô, để cô đừng nghĩ quá nhiều.

Rất nhanh, tin tức Hà Tuấn Khoa cầu hôn Lâm Hương Giang đã lên báo, đồng thời tin tức bọn họ bị súng tấn công cũng lan truyền mạnh mế trên các trang mạng lớn.

Giới truyền thông đưa tin, vụ nổ súng là nhằm vào Hà Tuấn Khoa, không ai cho rằng vụ này là nhằm vào Lâm Hương Giang, suy cho cùng thì cô ấy cũng quá là tầm thường.

Hà Hàm Bội nhìn thấy tin tức trên báo lập tức đến bệnh viện, dù trên báo nói Hà Tuấn Khoa không bị thương, nhưng cô không yên tâm.

Điều khiến cho cô ta khó chịu hơn là, đêm qua anh ấy đã đưa Lâm Hương Giang ra biển mừng sinh nhật, lại còn cầu hôn cô ấy nữa?