Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 200




Chương 200: Cô không xứng với em ấy

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa đối diện một lúc lâu, sau đó cô lắc đầu, cũng không còn điều gì muốn hỏi nữa.

Thực ra lúc Cố Ngân Phương đến đây nói những chuyện đó với cô thì cô cũng đã hiểu ra được quan hệ giữa hai người là gì.

Bây giờ cô hỏi câu này chỉ để xem hẳn có điều gì muốn giải thích hay không.

Một câu “chưa từng yêu đương với cô ấy” của hẳn khiến những câu cô muốn hỏi đều không còn ý nghĩa gì nữa, vậy thì còn gì để hỏi cơ chứ?

©ó điều trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào.

Đợi ăn no, cô cảm thấy hơi mệt, muốn näm nghỉ một lát.

Cô nằm ở trên giường, thấy người đàn ông còn ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy râu mọc ở quanh miệng hẳn, còn có đáy mắt tràn ngập tơ máu kia, cuối cùng vẫn mềm lòng.

“Anh cứ nhìn thế thì sao tôi ngủ được?”

Nhưng khi nói ra thì lại mang theo giọng điệu không mấy tốt đẹp gì.

“Tất nhiên là nhắm mắt lại ngủ.” Không ngờ hắn lại nghiêm túc trả lời Cô cong môi, âm thầm liếc hãn một cái: *Tôi không cần anh phải ngồi canh, anh cứ lo việc của anh đi, bộ quần áo này mấy hôm rồi chưa thay đúng không? Hay là anh cứ đi tắm qua đi?”

Hà Tuấn Khoa cuối cùng cũng hiểu ý của cô, mấy hôm trước cô vẫn ở trong giai đoạn nguy hiểm cho nên hắn không rời đi một phút nào cả, vẫn luôn ngồi canh cô.

Bây giờ cô lại ghét bỏ hắn?

Nói cô không có lương tâm hoàn toàn không sai mà.

Hản bỗng nhiên đứng lên, thân hình cao.

lớn cúi xuống gần cô, dùng ngón tay thon dài nâng cằm cô: “Em đang ghét bỏ người tôi không sạch sẽ? Em đừng có quên tôi như thế này là vì ai”

Lâm Hương Giang đẩy tay hẳn ra, cố ý che mũi lại nói: “Tổng giám đốc Hà, anh nên đi tắm rửa đi, tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi” Nói xong nhắm mắt lại, không để ý đến hẳn nữa.

Hà Tuấn Khoa nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, đây là lần đầu tiên hän không biết nên làm gì với cô.

Lâm Hương Giang nhảm hai mắt lại, nhưng lỗ tai vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của hẳn, nghe thấy tiếng bước chân sắp rời khỏi của hẳn, cô bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức mở mắt ra nói với hắn: “Lát nữa anh cũng không cần đến đây xem tôi đâu, lúc tôi ngủ không muốn có người ở bên cạnh, anh trở về ngủ đi, đừng có dùng đôi mắt hồng như thỏ kia nhìn chăm chằm tôi.”

Hà Tuấn Khoa nghe thế quay đầu lại nhìn cô, nhưng sau khi cô nói xong thì lại nhắm mắt đi ngủ. Đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên, cuối cùng thì cô vẫn để ý đến hẳn, người phụ nữ này đúng là miệng dao găm trái tim đậu hủ.

Lâm Hương Giang thực sự không còn sức nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lại lần nữa mở mắt ra, bên cạnh vẫn ngồi một người khác, cô nhíu mày, cho rằng lại là Hà Tuấn Khoa, vừa định mở miệng thì thấy được người bên cạnh là ai.

“Chị… Chị Hà ?”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không phải chị của cô” Hà Hàm Bội dùng vẻ mặt nghiêm túc sửa lại lời cô.

Đã bị sửa lại rất nhiều lần nên Lâm Hương Giang cũng không thấy xấu hổ nữa, chỉ cảm thấy kì quái: “Sao chị lại đến đây?”

Hà Hàm Bội dùng đôi mắt sắc bén nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng: “Lâm Hương Giang, tôi không ngờ lòng dạ của cô lại thâm sâu như vậy, vì để quay về bên Tư Thâm mà ngay cả mạng cũng không cần.”

Lâm Hương Giang kinh ngạc, hóa ra Hà Hàm Bội cho rằng cô liều chết đỡ đạn cho Hà Tuấn Khoa là vì muốn được tiếp tục dây dưa với anh Thấy cô không nói gì, Hà Hàm Bội cho rằng đã đoán trúng tâm tư của cô, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến đây để nói cho cô biết, cho dù cô có đỡ đạn cho em ấy thì cô cũng đừng mơ được tái hôn với em ấy, cô không xứng với em ấy”

Lời này cực kỳ khó nghe, mặc dù cô cũng tự hiểu mình không xứng với Hà Tuấn Khoa, cô và hẳn không phải là người cùng một thế giới, nhưng cũng không cần phải hạ thấp cô như thế chứ?

“Tôi biết chỉ có cô Cố với xứng với anh ấy, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ chuyện kết hôn này đã thất bại rồi” Cô chỉ muốn cho.

Hà Hàm Bội biết chuyện hôn nhân không liên quan đến việc xứng hay không xứng, cũng không có phân chia giàu nghèo cao thấp gì.

Chuyện liên hôn lần này thất bại đúng là chuyện mất mặt của nhà họ Hà, đến giờ Hà Hàm Bội vẫn phải đau đầu không biết nên xử lý thế nào đây.

Hà Hàm Bội dùng vẻ mặt khó coi lạnh lùng nhìn cô: “Cho nên cô mới muốn dùng tính mạng của mình để dây dưa với Tư Thâm đúng không? Lâm Hương Giang, tôi rất biết ơn vì cô đã đỡ đạn giúp Tư Thâm, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép hai người ở bên nhau, cả người ba đã chết kia của tôi cũng sẽ không cho phép!”

Hà Hàm Bội đang nhắc nhở cô về chuyện cô có liên quan đến cái chết của Hà Phương Đông.

Lâm Hương Giang cảm thấy căng thắng trong lòng, chuyện này không thể phủ nhận được, cô vẫn luôn cảm thấy áy náy về cái chết của Hà Phương Đông Trong thời gian ngắn cô cũng không biết nên mở miệng nói gì.

Lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra, bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện.

Hà Tuấn Khoa đi vào, phía sau hắn là Hà Tùng Nhân.

Lúc hắn đi vào thì cảm thấy không khí trong phòng bệnh không đúng cho lắm, đồng thời cũng thấy được Lâm Hương Giang đã tỉnh, hắn nhìn chị cả, chị đã nói gì với Lâm Hương Giang sao?

“Chị cả, mọi chuyện em đã bàn bạc hết rồi, xe đã chờ ở ngoài bệnh viện, chị có thể về được rồi” Hà Tuấn Khoa nói.

Hôm nay Hà Hàm Bội phải trở về, có rất nhiều chuyện ở công ty cần được xử lý, Hà Tuấn Khoa phải ở đây cùng với Lâm Hương.

Giang nên cô chỉ có thể quay về trước.

Mặc dù cô không đồng ý hẳn ở lại đây nhưng hẳn đã không còn chịu sự khống chế của cô nữa, việc này cũng khiến cô càng chán ghét Lâm Hương Giang hơn.

Hà Hàm Bội nhíu mày chuẩn bị rời đi, lúc đi ra cửa còn nói với hắn một câu: “Chị chỉ cho em thời gian hai ngày, em mau trở về đi”

Không chờ Hà Tuấn Khoa trả lời thì cô đã bảo Hà Tùng Nhân rời đi cùng mình.

Trước khi rời đi Hà Tùng Nhân còn liếc Lâm Hương Giang một cái, cảm xúc dưới đáy mắt cực kỳ hỗn loạn.

Ngày đó ở hiện trường hẳn cũng đã nhìn thấy cảnh Lâm Hương Giang đỡ đạn cho chú út, điều này cũng khiến hản kinh ngạc không thôi, hóa ra trong lòng cô chú út lại quan trọng đến thế!

Hắn không kiểm soát được cơn ghen ghét không ngừng sinh ra trong lòng.

Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa, thấy vẻ mặt của hẳn vẫn bình tĩnh như vậy, cũng không biết có nghe được lời Hà Hàm Bội nói hay không.

“Sao anh không trở về với bọn họ? Tôi ở đây cũng không thiếu người chăm sóc” Cô không muốn làm phiền hẳn nữa.

“Để người khác chăm sóc em, tôi không yên tâm” Người đàn ông nói một cách nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại nhìn chằm chẵm cô, bên trong có những cảm xúc thâm trầm nào đó mà cô không thế hiểu được.

Cô cảm thấy hơi thở rối loạn, quay mặt đi, không muốn đối diện với hắn.

Ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, Lâm Hương Giang cảm thấy tinh thân của mình khôi phục khá hơn.

Hôm nay Hà Tuấn Khoa không ở, cô ngồi trên xe lăn để Mộ Dung Bạch đẩy mình đi xuống vườn hoa hít thở không khí.

Sau khi cô tỉnh lại được hai ngày thì Nguyễn Cao Cường phải trở về xử lý việc gấp, để Mộ Dung Bạch ở đây chăm sóc cô.

Cô muốn đợi vết thương lành mấy hôm nữa thì về nước, cô cảm thấy nhớ con trai rồi.

“Được rồi, chúng ta ngồi ở đây đi” Lâm Hương Giang ngồi ở dưới tán cây nói với Mộ Dung Bạch.

Mộ Dung Bạch dừng lại, không rời khỏi cô nửa bước.

Lúc nấy bỗng có một người phụ nữ đi về phía họ: “Lâm Hương Giang? Cô là Lâm Hương Giang phải không?”

Lâm Hương Giang vừa quay đầu lại đã thấy một người phụ nữ với vẻ mặt nôn nóng, cô biết người này, cô đã từng gặp cô ấy ở trước cửa công ty, lúc ấy cô ấy muốn gặp.

Nguyễn Cao Cường nhưng lại bị Mộ Dung Bạch từ chối Giờ phút này Mộ Dung Bạch thấy người phụ nữ kia xuất hiện thì thay đổi sắc tức ngăn cô ta lại, không cho phép cô ta tới gần Lâm Hương Giang.

“Cô Đào, sao cô lại tới nữa vậy? Tổng giám đốc Cường không có ở đây!” Mộ Dung Bạch có vẻ khẩn trương, có lẽ sợ cô ta sẽ làm tổn thương Lâm Hương Giang.

“Tôi chỉ muốn nói vài câu với cô ấy mà thôi, tôi không phải đến đây tìm Nguyễn Cao Cường!” Lần này Đào Hương Vi đến đây tìm Lâm Hương Giang.

“Mộ Dung Bạch, cứ để cô ấy lại đây”

Lâm Hương Giang cũng rất muốn biết chuyện giữa cô ta và Nguyễn Cao Cường là thế nào, Lúc Mộ Dung Bạch đang do dự thì Đào Hương Vi đã đẩy anh ra, lập tức chạy về phía Lâm Hương Giang, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, sau đó trực tiếp hỏi: “Cô là bạn gái của Nguyễn Cao Cường?”