Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 1043




Chương 1043

Anh đột nhiên giữ gáy của cô, anh cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô, lên án sự bất mãn và không nỡ của anh.

Nhịp tim của cô lập tức đập nhanh lên, cô đáp lại nụ hôn của anh, anh càng phát ra cường thế bức người hơn nữa, anh cạy răng cô ra, dây dưa cùng một chỗ với cô.

Không biết từ lúc nào mà cô bị thân hình to lớn của người đàn ông áp đảo trên ghế sô pha, bầu không khí mờ ám tăng lên, nhiệt độ của hai người đều nóng đến dọa người.

Nước M.

Dạ Hữu Khánh vẫn ngồi không nhúc nhích bên cạnh giường bệnh, tầm mắt của anh dừng trên người người phụ nữ đang nằm trên giường, rất sợ cô ấy tỉnh lại không nhìn thấy anh ta sẽ sợ hãi.

Anh ta cũng không biết gần đây cô ấy bị làm sao, cảm xúc dao.

động lớn như vậy, buổi tối cô ấy cứ luôn gặp ác mộng, mỗi lần đều giật mình tỉnh giấc Có một lần anh ta nghe thấy lúc cô ấy gặp ác mộng thì ôm lấy anh ta mà gọi ‘ba ơi mẹ ơïf.

Bàn tay của anh ta bất giác nắm chặt lại, chẳng lẽ ba mẹ đã chết của cô ấy đang quấy phá sao?

Cho dù anh ta không tin tà cũng không tin quỷ thần gì cả, nhưng nhìn thấy Lãnh Thiên Khuê bị giày vò như vậy, đột nhiên anh ta bắt đầu sinh một loại ý niệm trong đầu, phải cúi chào trước mộ phần của ba mẹ cô, để cho bọn họ phù hộ cô ấy, đừng tới dọa cô ấy nữa.

Nhưng hiện giờ Lãnh Thiên Khuê đang mang thai đứa bé của anh ta, có lẽ ba mẹ của cô ấy sẽ càng tức giận hơn, bọn họ căn bản là không cho phép cô ấy sinh đứa bé cho anh ta.

Một tháng trước, cô ấy vẫn rất vui vẻ chuẩn bị làm mẹ, bây giờ cô ấy lại tiều tụy đến mức hai má cũng tóp lại không ít.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, trái tim anh ta ngầm co rút đau đớn.

“Không… Đừng mà…” Lãnh Thiên Khuê vừa rồi còn đang ngủ say lại đột nhiên lên tiếng, nhưng cô ấy vẫn còn nhầm mắt.

Dạ Hữu Khánh thấy thế thì biết ngay cô ấy lại bắt đầu mơ thấy ác mộng.

Anh ta lập tức cầm lấy tay cô: “Thiên Khuê, anh ở đây, em tỉnh lại đi”

Thế nhưng trong lúc nhất thời anh ta không có cách nào đánh thức cô ấy được, cô ấy vẫn hoảng sợ hô nhỏ: “Không cần đâu… Ba Mẹ…

Cô ấy lại hô ba mẹ, vẻ mặt của anh ta lập tức cứng lại, trong đáy mắt cũng hiện lên một tia hoảng loạn.

Ba mẹ của cô là bởi vì anh ta mà chết.

Rất nhanh, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lẽo đi vài phần, anh ta lại lên tiếng: “Thiên Khuê, em tỉnh lại đi.”

Anh ta bắt đầu lay lay bả vai của cô.

Lãnh Thiên Khuê mở choàng mắt ra, trên trán đã bị một tầng mồ hôi lạnh bao trùm.

Cô ấy máy móc quay đầu nhìn thấy Dạ Hữu Khánh, ôm cô vào trong lòng anh, toàn thân cô run rấy không ngừng, cô ấy rất sợ hãi Dạ Hữu Khánh ôm chặt lấy cô ấy, anh cúi đầu hôn đỉnh đầu của cô: ‘Đừng sợ, anh ở đây”

Lãnh Thiên Khuê ôm chặt Dạ Hữu Khánh, nhưng cơ thể cô ấy vẫn không thể khống chế được mà run rẩy.

Cô ấy lại mơ thấy ác mộng, trong mơ là hình ảnh ba mẹ chết thảm, người bọn họ đầy máu hỏi cô vì sao lại phải qua lại với Dạ Hữu Khánh.

Bọn họ muốn ép cô rời khỏi Dạ Hữu Khánh.

Lúc này Dạ Hữu Khánh nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, giọng nói trầm thấp mang theo một tia đau lòng: ‘Không có việc gì đâu, anh vẫn luôn ở đây, đừng sợ.”