Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 102




Chương 102: Giường chiếu

Cô ta nhìn tấm hình thì lại càng khóc thảm thiết hơn, ma xui quỷ khiến, cô ta gửi tấm hình này đi, mà người nhận lại chính là Lâm Hương Giang.

Tối nay, Lâm Hương Giang nấu cơm tối cho con trai, cô còn ăn tối chung với con trai, tâm tình cũng xem như không tệ.

Một lúc sau, cô tắm cho cậu bé và cuối cùng là đọc cho cậu bé nghe về bí ẩn của vũ trụ, có thế thì cậu bé mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Lâm Hương Giang liếc nhìn cái đồng hồ treo ở trên tường, sắp qua nửa đêm rồi, mà cái người đã nói là tối nay sẽ quay về nhà trọ – Hà Tuấn Khoa vẫn chưa thấy đâu.

Lời nói của đàn ông quả nhiên là không thể tin được.

Cô vừa chuẩn bị đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, thì lúc này điện thoại di động của cô vang lên một tiếng ting, âm thanh thông báo nhận được tin nhắn. Thế là cô cầm điện thoại di động lên mà mở ra xem, ngay giây phút đó, cả người cô trở nên cứng đờ.

Lâm Hương Giang vốn dĩ đang đứng, nhưng sau khi cô nhìn thấy tin nhản hiển thị trên điện thoại di động, cô nhất thời choáng váng, không kiểm soát được bản thân mà ngồi xuống giường.

Lúc này cô chợt nhớ đến đứa con trai đang ngủ ở trên giường, cô lập tức quay đầu lại nhìn, cũng may là thằng bé chỉ trở mình lại và tiếp tục ngủ.

Cô hít sâu vào một hơi để hô hấp dần chậm lại, sau đó cô quay đầu lại một cách cứng ngắc và nhìn cái tin nhắn mà cô vừa nhận được ở trên điện thoại di động.

Thật ra là một tấm ảnh, là tấm ảnh Hà Tuấn Khoa và Trần Tú Nhi đang ở cùng với nhau.

Từ trong tấm hình có thể thấy, hai người bọn họ đang nằm trên giường, hơn nữa…

Bọn họ cũng không có mặc quần áo!

Trần Tú Nhi gối đầu lên vai hắn, còn hắn thì giống như là muốn hôn cô ta…

Lâm Hương Giang nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hai người ở trên giường này, lòng ngực cô đột nhiên như bị cái gì chặn lại vậy, cảm giác rất khó chịu, giống như là trái tim cô đang bị một bàn tay nắm lấy vậy, hô hấp cũng có chút đau đớn.

Cô thấy hốc mắt bản thân có hơi cay cay, sâu trong lòng lại cảm thấy tức giận, rõ ràng hẳn đã nói tối nay sẽ về nhà trọ, nhưng hắn lại lăn lên trên giường cùng với Trần Tú Nhi!

Những gì mà cậu con trai cô đã nói với cô vào đêm nay vang lên trong đầu cô, thằng bé nói, ba muốn kết hôn với cô Trần.

Ban đầu cô còn không tin lời con cô nói, cô chỉ nghĩ rằng Hà Phương Đông thuận miệng nói với thằng bé mà thôi, nhưng bây iờ, ảnh giường chiếu của bọn họ đã trực được gửi tới điện thoại của cô rồi, không đến lượt cô tiếp tục lừa mình dối người nữa.

Bàn tay mà Lâm Hương Giang đang dùng để siết chặt lấy điện thoại di động bất giác run lên, cái ảnh giường chiếu chói mắt như vậy, trái tim cô dường như trở nên trống rỗng, tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Chẳng lẽ, cô đã nảy sinh tình cảm với Hà Tuấn Khoa rồi sao?

Không, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! Hắn thì sao chứ?

Nếu hẳn đã muốn kết hôn với Trần Tú Nhị, thì tại sao hẳn lại còn làm mấy chuyện mập mờ với cô chứ? Thậm chí là hẳn đã hôn cô không chỉ một lần…

Nghĩ đến việc hẳn làm ra mấy cái hành động thân mật với cô, cô cảm thấy đầu óc.

của bản thân đau đến mức nứt ra Cô cảm thấy tức giận vô cùng, khi này cô xóa cái tấm ảnh giường chiếu đó đi rồi quăng điện thoại di động sang một bên. Cô không muốn nhìn thấy, không muốn biết và cũng không muốn quan tâm đến chuyện hẳn ở bên cạnh người phụ nữ nào.

Nếu hắn thật sự kết hôn với Trần Tú Nhị, đối với cô mà nói, không phải là một chuyện tốt sao?

Lâm Hương Giang mở miệng to ra, hít thở sâu vào khoảng chừng mấy lần, cô cố gắng quên đi tấm hình ấy, rồi đứng dậy đi tắm.

Chỉ là đêm nay, cho dù có con trai cô ở bên cạnh cô nhưng cô vẫn bị mất ngủ.

Cô nhìn khuôn mặt con trai cô, nó gần như là phiên bản thu nhỏ của Hà Tuấn Khoa, điều này càng khiến cô khó ngủ hơn, thậm chí cô còn nhớ tới tấm ảnh giường chiếu mà cô đã xóa kia, chỗ mà Hà Tuấn Khoa và Trần Tú Nhi qua đêm với nhau chính là trong phòng ngủ của nhà nọ Hà…

Lần trước là ở khách sạn, lần này lại là trực tiếp ở nhà họ Hà, nếu nói bọn họ vẫn chưa kết hôn, cô cũng chẳng tin.

Mà bây giờ, cô không thể nào khống chế nổi việc suy nghĩ đến hình ảnh hẳn và Trần Tú Nhi đang triền miên với nhau… Nhất định là cô điên rồi!

Cuối cùng, cô kéo chăn lên mà đắp kín đầu, không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa…

Ngày hôm sau, Lâm Hương Giang đưa đôi mắt thâm quầng ra, con trai cô thấy vậy cũng không nhịn được mà hỏi cô: “Mẹ, tối qua mẹ làm chuyện xấu gì nên không ngủ sao? Làm sao lại trở thành gấu trúc rồi?”

€ó lẽ là vì tối hôm qua cô ngủ không ngon, nên lúc này cô có hơi nóng nảy, cô dùng ngón tay chọc vào đầu của cậu bé, rồi tức giận nói: “Sáng sớm mẹ dậy làm đồ ăn sáng cho con chứ làm chuyện xấu gì hả?”

Lâm Thanh Dương tỏ ra vô tội mà sờ vào cái đầu của bản thân, cậu bé bĩu môi: “Cho dù mẹ dậy sớm để làm đồ ăn sáng cho con cũng sẽ không thành mắt gấu trúc như vậy mà?”

“Đúng, tối qua mẹ ngủ không được ngon lắm, được chưa?” Cô dứt khoát thừa nhận.

“Có con ngủ với mẹ, sao mẹ lại ngủ không ngon được? Chẳng lẽ là… Mẹ muốn ba?” Lúc cậu bé tỉnh dậy đã không thấy ba, chắc chắn là tối hôm qua ba không có tới.

Ánh mắt của Lâm Hương Giang lóe lên, cô lập tức phản bác lại cậu bé: “Ai muốn tên đó chứ? Tốt nhất là anh ta không nên xuất hiện nữa!” Nói xong cô còn hừ một tiếng bé nhìn ra được sự khác thường của cô, khi ấy cậu bé đưa cánh tay nhỏ ra mà ôm lấy cô: “Mẹ, đừng sợ, con sẽ giúp mẹ giám sát ba ở nhà ông nội, không cho phép ba kết hôn với những phụ nữ khác”

Lâm Hương Giang trở nên sững sờ, hắn cũng đã qua đêm với người phụ nữ khác, cưới phụ nữ khác chỉ là chuyện sớm hay muộn, bọn cô sao có thể can thiệp vào được sao?

“Được rồi, được rồi, con mau dậy, đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong mẹ sẽ đưa con đi gặp mẹ nuôi.”

“Tuyệt quái Đã lâu rồi con không gặp mẹ nuôi, con rất nhớ mẹ nuôi”

Sau khi hai mẹ con cô ăn sáng xong thì lập tức đi đến nhà của Hoàng Kiều Liên.

Lâm Hương Giang vẫn để chìa khóa ở lại đây, nên cô đã trực tiếp mở cửa bước vào.

“Mẹ nuôi, con với mẹ đến thăm mẹ nè, còn mua cổ vịt mà mẹ thích ăn nhất!” Vừa mở cửa ra thì Lâm Thanh Dương đã lập tức la lên rồi chạy vào nhà.

“Thanh Dương, con chạy chậm lại một chút” Lâm Hương Giang đóng cửa lại và đi theo sau con trai cô một bước.

Hai mẹ con cô vừa vào đã phát hiện trong phòng không chỉ có Hoàng Kiều Liên mà còn có cả Nguyễn Cao Cường ở đó.

Lâm Hương Giang cũng có hơi ngạc nhiên, sáng sớm như vậy mà Nguyễn Cao Cường đã tới rồi?

Hoàng Kiều Liên thấy hai mẹ con cô đột nhiên tới, khuôn mặt cô ấy thoáng có căng thẳng, cô ấy chần chừ mấy giây rồi mới khôi phục lại vẻ tự nhiên: “Sao hai người lại tới đây? Cũng không gọi điện cho tớ trước nữa”

Lâm Hương Giang vẫn thấy được vẻ cảng thẳng của cô ấy, còn Nguyễn Cao Cường thì lại nhàn nhã ung dung, không có gì khác thường cả, điều này khiến cô không khỏi thầm nghĩ, hai người này làm cái gì mờ ám vậy?

“Thế nào? Bây giờ tới chuyện này mà cậu còn muốn tớ phải gọi điện thoại hẹn trước nữa sao?” Lâm Hương Giang nửa đùa nửa thật.

“Ý tớ không phải vậy…” Người luôn có miệng mồm lanh lợi như Hoàng Kiều Liên lúc này lại không biết phải giải thích thế nào.

Lâm Hương Giang lại càng cảm thấy cô ấy rất khả nghi.

“Anh Cường quan tâm tới vết thương của Kiều Liên quá nhỉ, mới sáng sớm mà đã tới đây rồi” Lâm Hương Giang nhìn về phía Nguyễn Cao Cường.

“Hôm nay tôi không có chuyện gì làm, nên tới sớm để xem một chút” Nguyễn Cao.

Cường mim cười nói, anh ta còn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt có chút thâm trầm.

“Lần trước tôi mời cô đến làm ở công ty tôi, cô suy nghĩ kỹ chưa?” Anh ta hỏi tiếp.

Lâm Hương Giang trâm mặc một chút, sau đó cô lập tức lắc đầu một cái: “Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận lời đề nghị của anh”

Nói thật thì cô cũng có chút động lòng, nhưng công ty của anh ta quá xa, cô không thể cách xa con trai cô như vậy được.

“Đừng mà, Tiểu Giang, dù sao thì bây giờ cậu cũng không làm ở Khoa Đăng, hơn nữa cậu cũng không tìm được công việc mới, bây giờ hiếm khi có sẵn cơ hội, sao cậu lại phải từ chối chứ?” Hoàng Kiều Liên rất ủng hộ việc cô tới công ty của Nguyễn Cao Cường làm.

“Bây giờ có nhiều công ty như vậy, tôi tìm một chút là được” Cô không muốn giải thích quá nhiều.

Nguyễn Cao Cường không mở miệng khuyên cô, mà cũng chẳng bàn tiếp về chuyện này, anh ta vẫn luôn có ý tứ.

Một lát sau, cậu bé nói muốn đi ra ngoài chơi, chân của Hoàng Kiều Liên vẫn chưa cử động linh hoạt được nên cô ấy để Nguyễn Cao Cường ra ngoài sân ở gần đó chơi đùa cùng hai mẹ con cô, còn cô ấy thì không đi.

Lâm Hương Giang không muốn phiền Nguyễn Cao Cường, nhưng anh ta quả thực quá ga lăng, nói muốn đi chơi cùng bọn họ, anh ta còn đích thân lái xe chở bọn họ đi tới khu trò chơi lớn nhất trong thành phố.

Nghĩ đến việc con trai ở trong nhà họ Hà buồn bực lâu ngày như vậy, cũng đã lâu rồi cô không đưa cậu bé đi chơi, lần này cô sẽ để cậu bé chơi một trận thật sảng khoái.