Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 1003




Chương 1003

 

Nguyễn Cao Cường luôn chú ý đến thời gian trên quả bom, còn hai phút nữa quả bom sẽ phát nổ.

 

Chiếc xe vẫn đang di chuyển trên đường, và anh ta phải nhanh chóng giải quyết xong quả bom, nếu không một khi phát nổ, tất cả người trên xe đều phải chết.

 

Anh ta trao đổi ánh mắt với Mộ Dung Bạch đang lái xe, cũng may Mộ Dung Bạch lập tức hiểu ý của anh ta và khẽ gật đầu lại.

 

“Cao Cường, anh đồng ý với tôi đi, làm một đôi vợ chồng ma với tôi” Nam Thùy Dương vẫn sỉ ngốc thuyết phục anh ta.

 

Ánh mắt anh ta ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Muốn chết thì cô tự mình chết!” Dứt lời, anh ta liền đẩy cửa xe bên người cô ra, sau đó đẩy cô ra ngoài!

 

Hiển nhiên, Nam Thùy Dương không biết cửa xe đã được mở khóa từ lúc nào. Khi bị đẩy mạnh ra ngoài, cô vô thức nắm lấy cánh tay của Nguyễn Cao Cường!

 

Cô hoàn toàn không ngờ tới, anh ta lại nhãn tâm đến vậy, lại trực tiếp đẩy cô xuống xel Quả bom trong tay cô rơi ra bên ngoài, chiếc xe vẫn đang chạy về phía trước.

 

Hai bên đường cao tốc là sườn núi, nếu lăn xuống, nói không chừng sẽ mất mạng.

 

Nguyễn Cao Cường ra sức tách ngón tay cô, nhưng cô nấm rất chặt.

 

“Anh muốn tự tay giết chết tôi sao? Được thôi, vậy thì cùng nhau chết chung!” Nam Thùy Dương nảm chặt lấy anh ta, thời điểm cô rơi ra khỏi xe cũng đồng thời kéo anh ta ra xuống cùng.

 

Tuy Mộ Dung Bạch đã giảm tốc độ xe, nhưng Nguyễn Cao Cường vẫn bị cô kéo theo xuống.

 

Sau khi cả hai ngã ra khỏi xe, họ đã trực tiếp lăn xuống sườn núi.

 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Nguyễn Cao Cường hoàn toàn không thể kiểm soát được. Anh ta vốn định đẩy Nam Thùy Dương ra khỏi xe, không ngờ rằng cô đến chết cũng lôi anh ta theo.

 

Khi hai người cùng nhau lăn xuống, Nam Thùy Dương vẫn còn cười điên cuồng: “Cao Cường, chúng ta có thể làm một cặp vợ chồng ma rồi, ha ha ha…

 

Mộ Dung Bạch thẳng gấp xe, vộivàng chạy tới bên sườn núi nhìn xuống, chỉ nghe thấy tiếng cười thê lương của Nam Thùy Dương.

 

“Tổng giám đốc cường!” Thật là gay go!

 

Anh ta lập tức gọi điện cho người đến cứu. Sườn núi trông không dốc, nhưng thật sự lăn xuống bên dưới chắc chắn lành ít dữ nhiều.

 

Anh ta gọi điện thoại xong liền đuổi theo xuống dưới, nhất định phải cứu người lên sớm nhất có thể.

 

Mộ Dung Bạch cứ đi thẳng xuống dưới. Vừa đi được nửa đường đã nghe thấy tiếng nổ.

 

Con mụ điên Nam Thùy Dương quả thật là mang theo bom thật!

 

“Tổng giám đốc Cường, anh đang ở đâu?” Mộ Dung Bạch bước qua cỏ và đá, trái tim như chìm xuống đáy vực.

 

Anh ta tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng tìm thấy hai người bên cạnh một tảng đá lớn.

 

“Tổng giám đốc Cường!” Anh ta vội vàng chạy tới.

 

Chỉ thấy hai người năm cạnh tảng đá, rõ ràng là họ đã va phải tảng đá mới ngừng lăn xuống.

 

Trước tiên, Mộ Dung Bạch đến bên người Nguyễn Cao Cường, lật người anh ta lại, thấy trên trán anh ta có một vệt máu đỏ, đã đụng phải đầu!

 

*Tổng giám đốc Cường…” Mộ Dung Bạch nhận thấy anh ta vẫn còn thở, nhưng máu trên đầu vẫn không ngừng chảy.

 

Anh ta liền cởi qu@n áo, xé áo sơ mi giúp Nguyễn Cao Cường băng bó. Hiển nhiên anh ta không có thời gian quan tâm đến sống chết của Nam Thùy Dương.