Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 100




Chương 100: Không phải là quá quen thuộc với cô ta sao?

Lâm Hương Giang không nghĩ tới hắn lại hành động nhanh như vậy, đã lập tức sa thải người ta rồi. Cô vốn còn muốn hỏi tên của người này nhưng mà cô ta đã bị sa thải rồi, cô có hỏi thì cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, cô đã từ chức, những người khác cũng không thể bàn tán về cô nữa.

“Bây giờ em không còn tức giận nữa sao?” Người đàn ông có chút buồn cười nhìn cô chăm chú.

“Tôi vốn không có tức giận mà” Lâm Hương Giang nhìn sang chỗ khác, rõ ràng là không nói thật.

Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm gò má trắng nõn của cô một lát, ánh mắt bất giác sâu hơn một chút. Hắn giơ tay giúp cô vén sợi tóc bên tai ra sau, giọng nói trầm thấp: “Em cứ về căn chung cư trước đi, khi nào ăn xong sinh nhật của chị cả tôi sẽ lập tức trở  về’

Lâm Hương Giang gạt tay hẳn ra: “Không sao đâu, anh cứ ở đây ăn mừng sinh nhật của chị gái mình đi, tốt nhất là ở lại đây qua đêm, đừng làm phiền thời gian riêng của tôi và con trai yêu dấu.” Cô nói xong thì lập tức mở cửa xe ngồi vào trong xe.

Nhìn vẻ mặt có chút kiêu ngạo của cô, hàng mi dài của hẳn nhấc lên một cái, gần đây có phải hắn đã quá nuông chiều cô hay không?

Sau khi lên xe, Lâm Hương Giang liền bảo tài xế lái xe đưa họ rời đi. Cách kính xe, cô vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông vẫn còn đang đứng ở bên ngoài.

Lâm Thanh Dương cũng hạ cửa sổ xe xuống, lớn tiếng nói với hắn: “Ba, ba đừng đến quấy rầy con và mẹ đấy.”

Người đàn ông cao lớn đứng im tại chỗ nhìn theo chiếc xe đang chở người phụ nữ và con trai của mình đi về phía cổng nhà họ Hà.

Anh đột nhiên có một suy nghĩ, rất muốn đi với bọn họ.

Chỉ là hắn không thể không cùng chị cả đón sinh nhật. Đối với hắn, chị cả như là mẹ của hắn vậy.

Chiếc xe đã đi được một khoảng cách, Lâm Hương Giang vẫn nhịn không được bị nhìn thoáng qua, cô luôn cảm thấy trong lòng có chút lo lắng không yên.

“Mẹ ơi, mẹ không nỡ để ba ở lại sao? Có phải là tách khỏi ba một phút thôi cũng không được?” Thằng bé thấy cô quyến luyến quay đầu lại, hai tay cậu ôm ngực, chu cái miệng nhỏ lại, vô cùng bất mãn nói.

Lâm Hương Giang bị bộ dáng của cậu bé chọc cười: “Cái miệng này của con cong đến mức có thể treo cả bình dầu rồi đấy.”

Một giây sau, Lâm Thanh Dương lập tức tấn công, cậu bé ôm lấy cánh tay cô, vùi đầu vào lòng cô: “Mẹ ơi, không phải mẹ nói có con là đủ rồi sao?”

“Đúng vậy, đó là sự thật mà.”

“Vậy bây giờ mẹ ở cùng con thì thấy không vui sao?”

“Vui chứ, được ở cạnh con dù có bao nhiêu vất vả, mẹ cũng thấy hạnh phúc.”

“Vậy mẹ đừng quan tâm ba nữa. Ông nội nói ba sẽ kết hôn với cái cô Trần kia”

Nụ cười bên môi Lâm Hương Giang chợt cứng đờ, trái tim cô chợt thắt lại. Nói như vậy, Trần Tú Nhi có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật của chị cả là vì cô ta sắp trở thành người nhà họ Hà sao?

Bây giờ cô mới hiểu ra, thì ra Hà Phương Đông để cô chuyển ra ngoài thật sự là muốn để dành chỗ cho Trần Tú Nhi.

Điều mà cô vẫn không hiểu được chính là vì sao Hà Tuấn Khoa còn có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy trước mặt cô, như thể là không có chuyện gì xảy ra?

Vậy mà vừa rồi hắn còn nói cái gì mà lát nữa sẽ trở về chung cư nữa chứ!

Cô lập tức cảm thấy tức giận vì bị đùa bốn.

Trần Tú Nhi đúng là đã ở lại ăn cơm ở nhà họ Hà. Sinh nhật vốn là chuyện vui vẻ náo nhiệt, nhưng cô không ngờ sinh nhật của Hà Hàm Bội lại khó chịu như vậy. Chẳng những không vui vẻ gì mà lại còn làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Cả buổi chỉ có mỗi Liễu Thu Cúc là người nói nhiều nhất, Hà Tuấn Khoa ngoại trừ câu chúc mừng sinh nhật chị cả ra thì cũng không mở miệng.

Vất vả lắm mới ăn xong bữa tối, Liễu Thu Cúc bảo người giúp việc mang bánh lên bàn ăn.

“Chị cả, sinh nhật thì nên ăn bánh ngọt, mọi người cùng nhau nếm thử bánh do Trần Tú Nhi tự mình làm, thử xem tay nghề của con bé thế nào.”

Hà Hàm Bội vẫn tỏ vẻ như chị ta không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, người nào không biết chắc chắn sẽ nghĩ đây là sinh nhật của Liễu Thu Cúc chứ không phải của chị ta Liễu Thu Cúc tự tay cắt bánh: “Em biết là mọi người bình thường không thích ăn bánh ngọt, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, ít nhiều gì thì mọi người cũng nên ăn một chút.”

Bà ta nói xong thì quay về phía Hà Tuấn Khoa nói: “Tuấn Khoa à, nhất là cậu đấy.

Cũng không dễ dàng gì mà chị cả có thể nuôi cậu lớn như bây giờ, cho nên hôm nay là sinh nhật của chị ấy, cậu phải cảm ơn chị ấy cho.

tốt đi”

Hà Tuấn Khoa nhìn miếng bánh ngọt ở trước mặt, loại đồ ăn đầy bơ này, bình thường hẳn sẽ không bao giờ chạm vào.

Mấy năm trước, sinh nhật của chị cả cũng có ai làm bánh ngọt gì, bây giờ đưa đến trước mặt hắn, hắn cũng chỉ ăn một miếng tượng trưng thôi “Nếu em đã không thích ăn thì không cần miễn cưỡng” Từ trước đến nay Hà Hàm Bội vẫn luôn không thích loại bánh này, cho nên chị ta không động vào một miếng nào.

Nghe vậy Trần Tú Nhi lập tức cảm thấy xấu hổ. Chị cả nhà họ Hà đúng là khó hầu hạ quá.

Cuối cùng chiếc bánh ngọt đó được chia cho người làm ăn.

Bàn tay của Trần Tú Nhi siết chặt thành nằm đấm, cho dù cái bánh đó không phải là cô ta tự làm nhưng cô ta cũng cảm thấy bị sỉ nhục.

Ăn bánh xong, đang lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi phòng ăn, Hà Tuấn Khoa mới vừa đứng lên thì lập tức chao đảo, giống như là đứng không vững.

“Sao vậy?” Hà Hàm Bội ở bên cạnh hẳn để ý tới tình huống không ổn của em trai mình.

“Ôi! Tuấn Khoa, sao trên mặt lại mọc nhiều nốt phát ban đỏ như vậy?” Liễu Thu Cúc đột nhiên kêu lên.

Theo tiếng kêu đầy kinh hãi kia của Liễu Thu Cúc, Hà Hàm Bội cũng nhìn thấy trên cổ của Hà Tuấn Khoa bắt đầu nổi lên những nốt mẩn đỏ nhỏ xíu. Ánh mắt chị ta lạnh lùng trầm xuống, nhất thời hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Chị ta nhìn về phía Trần Tú Nhị, lạnh lùng chất vấn: “Cô đã cho cái gì vào trong bánh vậy hả?”

Trần Tú Nhi bị dáng vẻ hung dữ của chị ta làm cho ngây ngốc. Lời nói này như muốn ám chỉ việc cô ta đã hạ độc vào bánh ngọt để đầu độc Hà Tuấn Khoa vậy.

Cô ta vừa lo lắng vừa sợ hãi lắc đầu: “Em… Em không có cho bất cứ cái gì…”

Chiếc bánh này cũng không phải là do cô ta làm, làm sao mà cô ta biết được trong bánh có những gì?

Cô ta chỉ có thể nhìn về phía Liễu Thu Cúc, như là chờ mong sự giúp đỡ của bà ta.

Liễu Thu Cúc vỗ ót một cái, ra vẻ ảo não nói: “Ui, dì quên không nói cho con biết Tuấn Khoa không thể ăn được đậu phộng, cậu ấy bị dị ứng với đậu phộng, có phải con đã thêm đậu phộng vào trong bánh không?”

Trần Tú Nhi như nhìn ra ánh mắt ám chỉ của Liễu Thu Cúc, cô ta vội vàng gật đầu: “Đúng vậy… con đã cho thêm đậu phộng vào bánh” Lúc này, cô ta cũng chỉ có thể thừa nhận đấy là sai lầm của cô ta, chứ không thể nói rằng chiếc bánh này không phải là cô ta làm, như vậy mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

Lúc này Hà Tuấn Khoa giống như không thể chịu đựng được một chút xíu hàm lượng đậu phộng nào. Hắn không chỉ là phát ban đỏ mà còn xuất hiện hiện tượng choáng váng.

“Em xin lỗi, em… em không biết…” Nhìn thấy hắn như vậy, Trần Tú Nhi hoảng sợ đến phát khóc, cô ta đã gây họa rồi!

Hà Hàm Bội lập tức ra lệnh cho mấy người giúp việc bên cạnh: “Mấy người mau đi lấy thuốc chống dị ứng trong tủ thuốc tới đây.”

“Cậu gọi điện thoại cho bác sĩ Phương, bảo anh ta lập tức tới đây nhanh lên.”

“Còn mấy người mau giúp tôi đỡ thằng bé vào phòng nằm”

Người giúp việc nhận được lệnh thì hành động ngay lập tức. Chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên, nhưng cũng đã ;âu rồi không xảy ra.

Người giúp việc của nhà họ Hà, nhất là những người giúp việc làm trong nhà bếp đều sẽ được thông báo về những điều cấm ky của nhà họ Hà ngay trong ngày đầu tiên đi làm, chính là Hà Tuấn Khoa không thể ăn đậu phộng nên tất cả các đồ ăn có chứa đậu phông đều không thể lên bàn.

Cho nên đồ ăn mà bọn họ ăn tối nay chắc chắn không có vấn đề, như vậy chỉ có thể ở trên cái bánh ngọt mà Trần Tú Nhi làm thôi.

Tủ thuốc trong nhà lúc nào cũng có sẵn thuốc chống dị ứng để phòng ngừa những chuyện như hôm nay xảy ra.

Cũng không biết trong chiếc bánh đó có bao nhiêu hàm lượng đậu phộng mà lại hành một người đàn ông to cao khỏe mạnh như Hà Tuấn Khoa ra nông nỗi này.

Người giúp việc đưa hắn trở lại phòng để nghỉ ngơi. Lúc này hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê, ý thức mơ hồ.

Trần Tú Nhi cực kỳ sợ hãi, khóc lóc nắm lấy tay Liễu Thu Cúc, liên tục hỏi: “Làm sao bây giờ? Có phải con đã gây họa rồi hay không?”

Liễu Thu Cúc vỗ vỗ tay cô ta, thấp giọng an ủi: “Không sao, trước kia Tuấn Khoa cũng từng trải qua chuyện này rồi, chờ bác sĩ đến khám, tối nay cậu ấy nhất định sẽ không sao.”

Đáy mắt Liễu Thu Cúc như có cái gì đó chợt lóe lên, tiến đến bên tai cô ta rồi thấp giọng nói: “Đợi lát con lanh lợi một chút, tối nay con hãy ở lại chăm sóc cậu ấy, hiểu không?” Bà ta cho Trần Tú Nhi một ánh mắt.

Trần Tú Nhi cái hiểu cái không gật đầu một cái, nhưng cô đã biết, là Liễu Thu Cúc đã cố ý cho thêm đậu phộng vào chiếc bánh ngọt đó để khiến Hà Tuấn Khoa bị dị ứng.