Tần Phiền Cương bước về trước, hoàn toàn là bộ dạng nghé con, đặt balô trên vai đến trước mặt Ôn Hàn Vũ, khẽ vươn tay liền đem cơ thể Hâm Vãn kéo vào trong ngực của mình. Ôn Hàn Vũ cản cái balô, hết sức tự nhiên né sang bên cạnh tránh được cái balo lớn của Tần Phiền Cương, nhưng cũng vì thế mà buông lỏng lực tay để người phụ nữ trước đó vẫn còn trong vòng tay mình bây giờ lại bên cạnh Tần Phiền Cương.
Cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, thuận lợi ôm Hâm Vãn vào trong ngực, nhướn mày mang dáng vẻ khiêu khích nhìn Ôn Hàn Vũ: "Đây là tâm can bảo bối của tôi, cậu muốn chạm vào cô ấy trước tiên cần phải hỏi tôi một chút."
Vốn Tần Phiền Cương chính là người như vậy, đối với người mình thích suốt ngày đều treo ở bên miệng. Vãn Hâm ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, thành thật mà nói, cô thật sự có cảm giác biết ơn với Tần Phàn Cương, cũng đối xử với anh giống như là người thân của mình, nhưng loại cảm giác này khác xa tình yêu. Tuy nhiên cách hai người giao tiếp với nhau rất thân thiết, lời nói hành động cử chỉ không có bất kỳ sự bối rối nào đối với Vãn Hâm.
Thế nhưng lúc này ở ngay trước mặt Ôn Hàn Vũ như thế, cô hơi mất tự nhiên.
Cũng không phải sợ anh sẽ tức giận, Ôn Hàn Vũ cũng tuyệt đối sẽ không có cảm giác gì, nhưng dù sao cũng là nơi đông người.
“Tần Phiền Cương.”
Vãn Hâm đưa tay đẩy anh, nhíu đôi mi thanh tú, nháy mắt với anh, lại đè thấp tiếng nói hỏi: "Anh sao lại đến đây?”
" Đương nhiên là anh quá nhớ em cho nên đến đây xem, mà không phải sắp hết thời gian trong dự kiến rồi sao? Anh chờ em hoàn thành xong xuôi công việc, cùng anh về nhà."
Sắc mặt Ôn Hàn Vũ đã hết sức miễn cưỡng, từ khi anh sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên có loại cảm giác này - bị người khác bỏ qua!
Đúng vậy, bây giờ anh đang bị phớt lờ. Trước mặt một nam một nữ cùng nhau đưa đẩy rồi lại lộ ra bầu không khí vô cùng thân thiết làm người bên cạnh không thể nào tham dự vào, khiến trái tim của anh như thắt lại, giống như đang căng thẳng kéo một dây cung, dường như chỉ cần một cử động nhỏ là sẽ tan vỡ.
Đôi môi mỏng của anh mím thật chặt, trên đầu lưỡi dường như còn lưu lại một chút mùi vị thuộc về người phụ nữ kia, thế nhưng không biết vì cái gì, lúc này trong khoang miệng lại ngây ngất có một loại cảm giác không thể giải thích được hương vị này.
"Tần Phiền Cương, đừng nói linh tinh, anh đợi em chút."
Vãn Hâm suy nghĩ, hôm nay thật sự khó có được cơ hội này cô vẫn muốn nhân dịp này bàn bạc cho xong xuôi việc ly hôn, cho nên trước tiên muốn đẩy Tần Phiền Cương ra, lại không ngờ mình còn chưa nói hết, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên bật cười một tiếng, ánh mắt trực tiếp nhìn khuôn mặt đẹp trai mà u ám của Ôn Hàn Vũ, cắt ngang lời Vãn Hâm, chỉ vào Ôn Hàn Vũ đứng đối diện liền kỳ quái mở miệng.
"Bảo bối, đây chính là chồng trên danh nghĩa của em, gọi là cái gì nhỉ? Ôn cái gì thần kinh sao?"
Vãn Hâm vẫn luôn biết tiếng Trung của Tần Phiền Cương không tốt, nhưng cô cũng biết, lúc này khẳng định Tần Phiền Cương là cố ý, tên gà mờ tiếng Trung này cố ý đem tên Ôn Hàn Vũ đọc sai hai chữ, vừa nghe giống như là —— Ôn thần kinh.
Ngay cả Vãn Hâm đều có thể nghe rõ ba chữ kia, Ôn Hàn Vũ làm sao có thể nghe không rõ ràng?
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, đôi mắt sâu thẳm dần dần hiện ra vô số tia sáng, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong sâu thẳm con ngươi, nhưng khi anh nói chuyện giọng điệu lại bình thản lạ thường.
"Đồng Vãn Hâm, cái này chính là lý do cô hao tâm tổn trí muốn ly hôn với tôi sao? Được lắm! 6 năm trước cô dùng mọi cách để cưới tôi, 6 năm sau ngược lại cô tìm được chỗ dựa vững chắc hơn, liền muốn “qua cầu rút ván”? Cô cảm thấy Ôn Hàn Vũ tôi là người như thế nào_ dễ dàng để người khác lợi dụng?"
Đột nhiên anh tiến lên một bước, khí chất người đàn ông mạnh mẽ lập tức đập vào mặt. Dĩ nhiên là Tần Phiền Cương không muốn để cho anh ta tới gần Vãn Hâm, vừa mới chuẩn bị tiến lên ngăn cản trước mặt Vãn Hâm thì động tác Ôn Hàn Vũ nhanh hơn, đưa tay trực tiếp liền đặt trên vai anh.
Một người cao như Tần Phiền Cương vậy mà lại bị Ôn Hàn Vũ ấn xuống bả vai không thể di chuyển.
“Thật ra tôi không ngại tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân nà. Như cô nói — ban đầu vốn dĩ là hôn nhân thương mại, có tình cảm hay không trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, cô muốn kết giao với người khác hay không tôi sẽ không can thiệp. Nhưng tôi muốn nói cho cô rõ, đừng hi vọng biến tôi trở thành bàn đạp, cô còn chưa đủ tư cách."
Ôn Hàn Vũ nói một hơi, liền mạnh mẽ đẩy Tần Phiền Cương ra, Tần Phiền Cương miễn cưỡng thụt lùi hai bước. Người đàn ông thản nhiên chỉnh lại cổ áo, môi mỏng cong nhẹ nói bằng giọng mỉa mai, lướt qua Vãn Hâm đi về phía cửa thang máy.
Tần Phiền Cương vừa đứng vững liền hét to lên: "Ý anh là gì? Đồ man rợ? Vậy mà dám động thủ đánh tôi phải không? Bảo bối, anh…"
"Đừng nói nữa!"
Vãn Hâm đưa tay kéo Tần Phiền Cương, ngắt lời anh.
Bóng lưng Ôn Hàn Vũ đi tới cửa thang máy bỗng nhiên dừng lại, anh nghiêng người, bên trong giọng nói trầm thấp lộ ra khinh thường lạnh nhạt: "—— Nhân tiện nói thêm câu nữa, Đồng tiểu thư, mắt chọn người của cô thật đúng là chẳng ra sao cả."
Vãn Hâm bùng nổ, đáy lòng bén lên một cơn lửa giận như thiêu đốt. Với khả năng nói tiếng Trung không tốt nên Tần Phiền Cương đứng bên cạnh nhất thời không hiểu những lời kia của Ôn Hàn Vũ là có ý gì. Vãn Hâm tức há mồm, kỳ quái phản bác một câu: "Lời này của Ôn thiếu nói rất đúng, nếu không sao có khả năng anh lại kết hôn với tôi vào 6 năm trước?"
Cửa thang máy từ từ mở ra, Ôn Hàn Vũ nghe vậy mím chặt khóe miệng trực tiếp tiến vào thang máy.
“Bảo bối, anh ta vừa mới nói những lời kia có phải là đang mắng anh không?"
Vãn Hâm đau đầu cực kỳ đưa tay đè lên huyệt thái dương, tức giận nói một câu: "Đúng, mắng anh chẳng ra thứ gì."
“s.hit!”
Tần Phiền Cương hừ lạnh một tiếng, nói chắc như đinh đóng cột: "Anh vốn dĩ cũng không phải là thứ gì!"
Dù sao nơi này cũng là Ôn thị, lại một lần nữa thất bại trong việc nói chuyện với Ôn Hàn Vũ, Vãn Hâm cũng không muốn ở lại nơi này quá lâu, lôi kéo Tần Phàn Cương rời đi.
"Sao anh lại đột nhiên trở về? Không phải anh nói sẽ không quay lại thành phố B sao? Hơn nữa, làm sao anh biết em đang ở Ôn thị, còn xuất hiện rất trùng hợp hết lần này tới lần khác như vậy?"
Vừa lên xe, Vãn Hâm liền liên tiếp ném ra mấy vấn đề, Tần Phiền Cương lại trực tiếp lấy ra một tờ giấy thông báo từ trong túi xách đưa tới trước mặt cô: "Tiểu Dục không thể đợi thêm được nữa, anh không tới sợ em bị cái người đàn ông gọi Ôn thần kinh kia ức hiếp. Vì em thì đừng nói là thành phố B ngay cả có đi nước đạp lửa đều có thể."
Vãn Hâm gõ đầu anh một cái, sửa lại cho anh: "Là vào nơi nước sôi lửa bỏng."
Dáng vẻ Tần Phiền Cương khôi ngô tuấn tú mang theo vài phần lưu manh, rất nhanh liền bộ dáng cười đùa cợt nhả mà lại gần: "Vào nơi nước sôi lửa bỏng, anh nhớ kỹ rồi."
"Thêm nữa anh ta không phải là Ôn thần kinh, anh ta tên Ôn Hàn Vũ."
Vãn Hâm chìa ngón tay thon dài trắng trẻo của mình chỉ vào trán Tần Phiền Cương, nói từng câu từng chữ: "Tần Phiền Cương về sau đừng gây rối nữa, anh có biết bộ dạng này của anh không phải là giúp đỡ em, ngược lại là càng giúp càng rắc rối, ok?"
“Anh làm sao lại càng giúp càng rắc rối được?"
Tần Phiền Cương mang dáng vẻ xem thường, hai đầu lông mày dựng lên: "Nếu không phải em ngăn cản anh không cho anh tham gia thì chuyện em ly hôn với anh ta anh có thể giúp em hoàn thành trong thời gian ngắn nhất!"
"Tần Phiền Cương, em biết anh tốt với em thế nhưng chuyện này anh không nên can thiệp vào."
Mặc dù đôi khi Tần Phiền Cương hay nhanh mồm nhanh miệng nhưng Vãn Hâm biết anh rất tốt với mình:
"Bởi vì bọn em là hôn nhân thương mại nên nhiều lúc phải thân bất do kỷ*. Bây giờ không phải là anh ta từ chối ly hôn, Ôn Hàn Vũ cũng không phải là vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là ở phía cha em. Ông ấy không muốn đánh mất cái cây rụng tiền là Ôn thị. Còn đối với Ôn Hàn Vũ mà nói, cuộc hôn nhân này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cùng lắm là cắt đứt hợp tác với Tưởng thị, anh ta cũng không thua thiệt gì nên hiển nhiên cũng sẽ không lo lắng."
(Thân bất do kỷ - không thể chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân)
"Thế nhưng con trai bảo bối của em rất lo lắng."
Vãn Hâm than nhẹ một tiếng, đúng vậy, tiểu Dục rất gấp. Cô che giấu nhiều năm như vậy luôn cho rằng mình thật sự có thể giấu diếm cả đời nhưng bây giờ lại lo lắng sợ hãi. Nhưng nếu không nhanh chóng ly hôn thì tiểu Dục không thể tiếp tục chờ đợi ở bên kia, làm thế nào để con cô có thể trở về thành phố B đây?
Cô che dấu con trai 5 năm, nếu như bị lộ ra ánh sáng rồi thì đến lúc đó tất nhiên mọi chuyện sẽ bị đảo lộn.
Vãn Hâm đưa tay ấn ấn sống mũi, ỉu xìu nói: "Được rồi, anh về trước đi, còn có mấy ngày em nhất định sẽ tìm được bước đột phá."
Trên thế giới này không có gì là tuyệt đối thậm chí không thể, cho dù là ầm ĩ trên toà án, cô cũng nhất định phải ly hôn!
"Bảo bối, không nói chuyện ly hôn nữa, anh vừa tới, theo dõi vị trí trên app của em, bây giờ lại vừa đói vừa mệt, trước tiên em dẫn anh đi ăn một chút gì đi, sau đó lại sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho anh được không?"
Vãn Hâm nghe xong, tức giận nhéo tay Tần Phiền Cương, "Đồ quỷ Tây Dương! Không phải đã nói anh đem app kia gỡ đi sao, lại còn dám theo dõi em!"
Đột nhiên nhắc đến điện thoại làm Vãn Hâm nhớ tới cái điện thoại di động của mình bị người đàn ông lỗ mãng Ôn Hàn Vũ kia làm vỡ: "Được rồi, bây giờ đi đến cửa hàng bán điện thoại di động, em muốn mua một cái mới.”
Trần Phương Phỉ - thư ký chính của tổng tài Ôn, phát hiện hôm nay tâm trạng cấp trên của cô hơi không tốt.
Khi gõ cửa vào đưa các tài liệu cần ký vào buổi sáng, Trần Phương Phỉ luôn có một cảm giác hình như toàn bộ văn phòng đều ảm đạm. Người đàn ông vùi đầu trong đống tài liệu, chiếc áo sơ mi trắng với một nửa tay áo xắn lên để lộ cơ thể cường tráng với nước da màu lúa mạch, đường viền cổ áo cũng mở ra một vài nút, cây bút máy quý giá được anh cầm trong tay hơi mất kiểm soát.
"Ôn tổng, đây là..."
"Trần Phương Phỉ."
Trần Phương Phỉ chưa kịp hỏi, Ôn Hàn Vũ đã bỏ cây bút máy trong tay xuống. Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu xa vô cùng sắc bén, môi mỏng cất lời, trầm giọng ra lệnh: "Cô cho người đi Mỹ một chuyến, điều tra rõ ràng cho tôi trong 6 năm qua, Đồng Hâm Vãn ở Mỹ có cuộc sống như thế nào."
Bình thường Ôn Hàn Vũ sống ở nhà riêng của mình, nhưng mỗi tuần anh đều sẽ bớt chút thời gian về Ôn gia.
Ôn gia là nhất mạch đơn truyền*, anh là người thừa kế duy nhất, đơn giản chính là được mọi người yêu thương chiều chuộng. Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính cách phẩm chất rất xuất sắc. Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện liền có tính toán. Sau này trưởng thành, bắt đầu tiến vào vòng tròn thương nghiệp thì thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, nhanh chóng liền có chỗ đứng vững vàng trong Ôn thị, sự nghiệp lên như diều gặp gió. Những năm gần đây, sự nghiệp Ôn thị liên tục tăng trưởng phát triển mạnh hiển nhiên không thể tách rời với Ôn Hàn Vũ thành thục sóng sau xô sóng trước*.
(nhất mạch đơn truyền* - liên tiếp mấy thế hệ đều là con một (chỉ có một đứa con trai))
(sóng sau xô sóng trước* - tre già măng mọc, tuổi trẻ tài cao)