Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

Chương 5: 5: Thời Gian Hai Ngày 2






Bạc Nhược cúi người nhặt lấy con dao, dắt trở lại bên hông.

Dường như kể từ khi được huấn luyện thành sát thủ đây đã là hành động quen thuộc của bản thân cô, trong người Bạc Nhược nếu không có dụng cụ sắc nhọn sẽ cảm thấy không yên tâm.
Cô chuẩn bị rời khỏi sân luyện súng, cửa ra vào đột nhiên đóng chặt lại nhốt cô ở bên trong.

Đèn điện xung quanh cũng tắt hết cả, bóng tối thoáng chốc đã phủ xuống.

Các khớp cơ trên người Bạc Nhược căng ra, báo hiệu một luồng nguy hiểm ập đến.
Cô vô thức rút con dao vừa mới dắt bên hông siết chặt trong tay, theo bản năng lùi về sau vài bước.

Bạc Nhược nín thở, cẩn thận nghe ngóng âm thanh xung quanh.

Tiếng bước chân từ tốn, chầm chậm dần dần tiến đến vị trí của cô.
“ J, đã lâu không gặp ! ”.
Người nọ lên tiếng trước.

Trong bóng tối, giọng nói dịu nhẹ như lông hồng của người kia càng khiến cho đại não của Bạc Nhược phải phát run.

Cô dĩ nhiên không thể không nhận ra người đó.

Kẻ này gọi cô một tiếng ‘J’ thì chỉ có thể là người trong tổ chức Hắc Môn.


Hơn nữa giọng nói quen thuộc như vậy, người nọ chính là F, một trong những sát thủ được Giác Mạc Thiên coi trọng nhất, cũng là một trong số những người còn sống sót năm năm nay không ngừng truy cùng giết tận cô.
“ F, khoẻ chứ ? ”.
Bạc Nhược thêm lực siết chặt con dao trong tay, âm thầm tạo khoảng cách với F.

Trong tổ chức Hắc Môn, nam nhân chiếm đa số nữ nhân, lại thêm áp lực cạnh tranh rất lớn, nên một nơi như tổ chức sát thủ khó mà tìm được bạn chí cốt.
Nhưng Bạc Nhược coi như là may mắn, cô đã gặp F, người con gái ưu tú ấy.

Vốn từng là bằng hữu hoạn nạn có nhau, nhưng kể từ năm năm trước, ngày mà Hắc Môn biến mất, cô và F đã từ bạn bè trở thành thù địch.
“ Thật không ngờ, năm năm trước và năm năm sau, quá khứ và hiện tại cậu đều bỏ rơi chủ thượng, bỏ rơi Hắc Môn mà chọn người đàn ông đó ”.
Giọng nói của F rất cao, dường như là đang châm chọc Bạc Nhược, nhưng ẩn sâu trong sự châm chọc ấy có hận, cũng có hối tiếc.

Hận vì cô nhẫn tâm phản bội lại tình bạn bao năm qua, hối tiếc chỉ vì mất đi cô.
“ Cậu đến đây là để lấy mạng mình ư ? ”.
Trái tim Bạc Nhược khẽ run lên.

Trong mắt bọn họ cô chính là một kẻ phản bội đáng chết nhất.

Năm năm trước đích thực là cô ngu ngốc, nhưng năm năm sau Vô Kỵ lấy mạng của Giác Mạc Thiên uy hiếp cô, cô có thể không ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh sao ? Giác Mạc Thiên đối với cô có ơn mà cô lại làm điều tội lỗi với hắn.
Vậy nên lần này trở về bên cạnh Vô Kỵ, dù là đau khổ đến sống không bằng chết cô cũng không hề đắn đo.
“ J, cậu không biết kể từ ngày hôm đó chủ thượng đã tuyên bố kẻ nào dám động đến mạng của cậu, kẻ đó chính là muốn tuyệt giao với Hắc Môn ”.
F khẽ cười, thanh âm không hiểu sao lại mang theo chút bi thương.

Trong bóng tôi, cô ta tựa hồ như có thể nhìn thấu được tâm trạng của Bạc Nhược.

Cũng đúng, tình bạn bao năm nay đâu phải sinh ra để làm trò đùa.
Lực nơi lòng bàn tay vì câu nói của F mà nới lỏng, con dao rơi xuống đất phát ra âm thanh sắc lạnh.

Bạc Nhược biết rõ ba chữ ‘ngày hôm đó’ là tại thời điểm nào, chính là thời điểm mà cô lựa chọn đối đầu với Giác Mạc Thiên bảo toàn mạng sống cho Vô Kỵ.
“ Vậy nên hôm nay tôi không phải đến lấy mạng cậu.

Bởi vì tôi không muốn tuyệt giao với Hắc Môn ”.
F vứt khẩu súng trong tay xuống đất, thể hiện rõ lập trường của chính mình.

Vế đằng sau được F nhấn mạnh, Bạc Nhược cơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“ Cậu không muốn tuyệt giao với Hắc Môn.

Không phải Hắc Môn đã biến ...!”.
Chữ ‘mất’ được Bạc Nhược dùng sức nuốt lại vào bên trong.


Hai tay cô khẽ run lên.

Cô biết việc Hắc Môn biến mất khỏi hắc đạo là nỗi đau của nhiều người, bao gồm cả cô và F.

Nhưng hôm nay F thật lạ, cô nhắc đến việc này cô ta cũng chỉ lớn tiếng cười.
“ Phải rồi Hắc Môn đã biến mất ”.
Nhanh như chớp F đã di chuyển đến trước mặt cô.

Hơi thở lành lạnh của cô ta phả vào gương mặt của Bạc Nhược khiến cho cô có chút giật mình.

Bạc Nhược còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã giữ chặt lấy người cô, ghé vào tai cô mà nói.
“ Nhưng hiện tại đã khác rồi.

Chủ thượng quyết định tái tạo lại Hắc Môn.

Vậy nên mạng sống của cậu mới được bảo toàn ”.
Dứt lời, F liền buông cô ra.

Bạc Nhược chỉ cảm thấy sống lưng cô lạnh toát.

Cô vốn không hiểu, nếu Giác Mạc Thiên đã quyết định tái tạo lại Hắc Môn vì sao lại muốn tái tạo vào khoảng thời gian mà Vô Kỵ xuất hiện.

Khoảng thời gian năm năm kia không phải rất bình an sao.
“ J, hiện tại cậu đã hiểu mục đích tôi đến đây ”.
Bạc Nhược rất nhanh đã đáp lại.
“ Cậu muốn tôi à không A Thiên muốn tôi quay trở lại tổ chức.

Lợi dụng hiện tại tôi là người phụ nữ của Vô Kỵ mà giết hắn ? ”.

Trong chốc lát Bạc Nhược cũng không hiểu vì sao giọng nói của mình lại chuyển lạnh.

Cô âm thầm quan sát F.

Bóng tối, từng là sở trường của cô vậy nên từng biểu hiện trên gương mặt của F không thể thoát khỏi lòng bàn tay cô.
F vỗ tay, mừng rỡ hét lên.
“ Bingo ”.
“ J, đây là cơ hội cuối cùng để chứng minh năm năm trước cậu không hề phản bội Hắc Môn, cũng là cơ hội cuối cùng mà chủ thượng tặng cho cậu để đường đường chính chính trở lại tổ chức ”.
Câu nói phía sau, giọng nói của F đã mất đi vẻ đùa cợt, chỉ còn thấy dáng vẻ nghiêm túc.
Bạc Nhược dĩ nhiên hiểu.

Giết đi Vô Kỵ sẽ khiến cô có thể quay trở lại cuộc sống vốn có của bản thân, có thể hoà hợp với mọi người trong tổ chức, càng không phải mang danh của kẻ phản bội.
Lựa chọn tốt như vậy nhưng vì sao lòng cô lại không thể hạ quyết tâm, đứng trước cơ hội nghìn năm có một lại vẫn chần chừ ?
F vỗ vai cô, thở dài một tiếng.
“ Chủ thượng nói cho cậu thời gian hai ngày để quyết định.

Nếu cậu đồng ý ắt sẽ có người tới liên lạc, còn nếu cậu không đồng ý mạng của cậu lần này sẽ đích thân do chủ thượng tới lấy ”.
Dứt lời F liền dùng tốc độ ánh sáng mà biến mất.

Chỉ bỏ lại Bạc Nhược vô lực đứng đó.
Vì sao kẻ nào cũng nhất quyết phải uy hiếp cô ?