Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

Chương 2: 2: Bởi Vì Em Từng Nói Hắn Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Em






“ Bạc tiểu thư, Vô tổng, không sao chứ ? ”.
Diễn Phong vội vã chạy đến, vừa dừng lại ở trước mặt Bạc Nhược liền thở gấp, có lẽ anh ta sau khi nghe tin Vô Kỵ nhập viện đã không quản mọi việc mà vội vàng tới đây.
Bạc Nhược nhận ra người đàn ông này, anh ta là người của Vô Kỵ.

Theo những gì cô được biết, Diễn Phong được xem là người đi theo anh lâu năm nhất.

Năm Vô Kỵ nhận chức tổng giám đốc, nắm quyền hành quản lý Vô Môn là năm mười tám tuổi, kế tiếp hai năm đó Diễn Phong đã đi theo anh.
Có những người vì muốn được gặp mặt Vô Kỵ đều phải thông qua Diễn Phong để tìm hiểu.

Thế nên trong giới thương trường hay hắc đạo bạch đạo Diễn Phong cũng được xem là kẻ có tiếng, địa vị quyền thế chỉ sau một người.
“ Anh ấy đang được bác sĩ phẫu thuật ”.
Bạc Nhược đánh mắt về phía trước, nhìn cửa phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn, tâm trạng trở nên nặng nề.

Là cô đưa Vô Kỵ rời khỏi căn cứ cũ của Hắc Môn.
Bạc Nhược hơi cúi người nhìn lên chiếc áo sơ mi trắng của bản thân, máu loang lổ rất nhiều ở trên đó, đều là máu của Vô Kỵ.

Hai tay Bạc Nhược theo phản xạ đan lại với nhau, nội tâm lo lắng không ngừng cuộn trào.

Chỉ có mình cô biết vết thương của anh nặng ra sao.

Chỉ có mình cô hiểu khả năng bắn súng của Giác Mạc Thiên mạnh cỡ nào, chỉ cần hắn đã muốn người kia chết dù cho có đến trước mặt tử thần cướp người cũng là điều khó khăn.
Một đoạn ký ức như một thước phim tua chậm chậm rãi xuất hiện trong đại não Bạc Nhược, cơ thể cô bất giác run lên.
“ A Nhược, em đang làm gì hả ? ”.
Giác Mạc Thiên tức giận quát lớn.

Đôi đồng tử hằn rõ những sợi máu đỏ, hai tay hắn cuộn chặt, gân xanh nổi lên trông đáng sợ vô cùng.

“ A Thiên, em biết anh hận em, càng rõ anh hận Vô Kỵ.

Nhưng bây giờ em không thể để hắn chết, em còn nhiều chuyện muốn hỏi hắn, hơn nữa mạng của hắn phải do em lấy đi ”.
Bạc Nhược xoay người, đỡ lấy Vô Kỵ, một tay giữ chặt vết thương trên lồng ngực của anh để cầm máu.
Việc tổ chức Hắc Môn biến mất đã khiến người còn sót lại trong tổ chức hận cô, vì thế năm năm nay cô đều sống trong sự truy cùng đuổi tận.

Cho tới một ngày Giác Mạc Thiên mở lời muốn cùng cô hợp tác, mở lời nói rằng chỉ cần cô đưa Vô Kỵ đến căn cứ cũ của Hắc Môn, mạng sống của Vô Kỵ sẽ do cô toàn quyền quyết định.
Nhưng hắn đã làm trái lời hứa !
“ Nếu như hôm nay em dám đưa hắn ra khỏi đây, dốc sức cứu hắn thì giữa em và anh, giữa em và Hắc Môn coi như ân đoạn nghĩa tình ”.
Giác Mạc Thiên híp mắt, nơi con ngươi trở nên lạnh lẽo.

Một Bạc Nhược vô tình quyết đoán được hắn huấn luyện suốt bao năm nay vậy mà lại vì một người đàn ông năm lần bảy lượt phản bội hắn.
“ A Thiên ”.
Hành động của Bạc Nhược dừng lại đôi chút.

Cô gọi tên của hắn, giọng nói dịu đi.

Cô đối với Vô Kỵ cũng là hận không thể muốn hắn lập tức chết đi.

Nhưng trong lòng cô còn nhiều câu hỏi chưa kịp giải đáp, vậy nên cô muốn hắn sống.
“ Xin lỗi ”.
Hai chữ nặng nề thoát ra khỏi hai cánh môi nhợt nhạt của Bạc Nhược.

Cô thu lại ánh mắt bởi cô cảm thấy bản thân không còn dũng khí để nhìn Giác Mạc Thiên nữa.
Giác Mạc Thiên là ân nhân lớn nhất trong đời của Bạc Nhược.


Một cô nhi không cha không mẹ, không nhà không cửa là cô nếu không có cánh tay của hắn vươn tới, có lẽ cô đã chết ở một góc xó nào đó trong thành phố này rồi, hơn nữa còn chết từ rất lâu.
“ A Nhược ”.
Bạc Nhược khó khăn vác theo Vô Kỵ đi được một đoạn, bóng hình của cô và anh gần như chuẩn bị biến mất trong tầm nhìn của Giác Mạc Thiên, cô bỗng nghe thấy giọng của hắn.
“ Lần thứ hai em vì hắn mà đối đầu với anh.

A Nhược, hoá ra trong lòng em người đàn ông tâm địa tàn nhẫn ấy còn quan trọng hơn anh, quan trọng hơn Hắc Môn đã bị hắn chôn vùi ư ? Như đã nói chỉ cần em đưa hắn ra khỏi cánh cửa này quan hệ giữa chúng ta coi như chấm dứt.

Dù em bị người của tổ chức báo thù cũng chẳng liên quan đến anh ”.
Một đợt lạnh lẽo không biết từ đâu truyền đến cơ thể Bạc Nhược.

Phải rồi, năm năm nay cô bị người trong tổ chức truy cùng đuổi tận, nếu không phải có Giác Mạc Thiên đứng ra có lẽ nơi trốn của cô cũng sẽ bị bọn họ phát hiện.
Cô xoay người hướng về căn cứ, hét lớn.
“ Là em nợ anh ! ”.
Tiếng cửa phòng phẫu thuật mở ra kéo Bạc Nhược thoát khỏi đoạn ký ức nặng nề kia.

Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Diễn Phong chạy tới chỗ của bác sĩ, gương mặt đầy ắp lo lắng.
Bác sĩ nói.
“ Cũng may vết thương không có quá nhiều nguy hiểm.

Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

May mắn lần này Vô tổng nhanh trí lựa loại áo chống đạn tốt nhất ! ”.
Lời bác sĩ vừa dứt chỉ nghe thấy tiếng cười giễu cợt của Bạc Nhược vang lên.

Cô vốn còn cảm động vì lời nói ở căn cứ của Vô Kỵ.


Nhưng hoá ra anh là có chuẩn bị mà đến.

Người đàn ông coi trọng mạng sống như anh làm sao dễ dàng để nó rơi vào tay cô ?
Diễn Phong híp mắt nhìn cô, lên tiếng.
“ Bạc tiểu thư, Vô tổng muốn gặp cô ”.
\[ ...!\]
Bạc Nhược đi theo bác sĩ đến phòng bệnh của Vô Kỵ, còn Diễn Phong thì đi sắp xếp công việc ở tập đoàn cho anh nên không lưu lại ở đây quá lâu.

Đến trước cửa phòng bệnh, bác sĩ kia biết điều rời đi ngay.
Bạc Nhược đưa tay đẩy cửa liền nhìn thấy Vô Kỵ đã tỉnh dậy.

Anh ngồi thẳng người, ánh mắt trước sau vẫn là nhìn cô chăm chú.

Bạc Nhược của năm năm trước và năm năm sau đều không thích ánh mắt này, bởi nó làm cô không thoải mái.
“ Hoan nghênh em một lần nữa quay trở lại bên cạnh tôi, bước vào thế giới của tôi ! ”.
Vô Kỵ nhìn thấy cô, khẽ cười, nụ cười hiền hoà hiếm có.
“ Tôi không muốn bước vào thế giới của anh, vậy nên đừng hoan nghênh ”.
Bạc Nhược kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, lạnh nhạt đáp.
“ Nhưng em đã cứu tôi ”.
Vô Kỵ không tức giận chỉ từ tốn đưa ra một lý do để phản bác cô.

Anh đã từng nói, chỉ cần anh có thể sống sót thì mong cô vui vẻ bước vào thế giới của anh.

Hàm ý của chữ ‘mong’ này không phải để cô lựa chọn mà là ép buộc.
“ Dù tôi không cứu anh cũng đâu thể chết được.

Vô Kỵ, chất lượng áo chống đạn anh mặc trên người không khỏi khiến người ta cảm thán ”.
Bạc Nhược chế giễu buông một câu.


Ngay khi ở căn cứ anh đã diễn kịch.

Anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ, cô nên sớm nhận ra viên đạn kia của Giác Mạc Thiên không làm khó được anh.

Vậy nên việc ngất tại đấy cũng chỉ là giả vờ.
“ Nếu em thích, tôi sẽ cho người đưa tới.

Ô, nhưng em sẽ không có cơ hội dùng đâu, bởi ở bên cạnh tôi là ở cạnh sự an toàn ”.
Vô Kỵ cũng không phủ nhận, thẳng thắn đáp.
“ Anh rốt cuộc muốn gì từ tôi ? Hay nói cách khác anh đang muốn gì từ Giác Mạc Thiên ? ”.
Bạc Nhược không buồn vò vong với anh, hỏi thẳng.

Người đàn ông này tuyệt đối không phải muốn chơi trò tình cảm với cô.

Anh có thể nhẹ nhàng né tránh viên đạn đòi mạng kia của Giác Mạc Thiên, cũng có nghĩa năm năm trước anh đã có thể hoàn toàn giết hắn, nhưng không, anh đã để hắn sống.
“ Tôi không muốn gì từ hắn.

Thứ tôi muốn từ đầu đến cuối là em ! ”.
Vô Kỵ thu lại sự cười cợt, nghiêm túc đáp.
“ Vậy ư ? Rõ ràng đã có thể giết chết Giác Mạc Thiên nhưng vì sao anh lại không làm ? Vô Kỵ, anh đừng nói với tôi là sợ tôi đau lòng ”.
Câu nói này vừa thốt ra đến bản thân Bạc Nhược cũng bị chính mình chọc cười.

Anh là ai chứ, một người cao cao tại thường trước giờ làm việc không phải chú ý đến người khác sao có thể lo lắng tổn thương cô được.

Hơn nữa, nếu là sợ tổn thương cô vì sao năm năm trước lại đem tình cảm của cô biến thành con dao để diệt trừ Hắc Môn ?
Tầm mắt Vô Kỵ chuẩn xác khoá chặt trên hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của Bạc Nhược.

Nơi ánh mắt như ẩn như hiển sự hài lòng.
“ Bởi vì em từng nói hắn là ân nhân cứu mạng của em ”.