Tổng Tài Bá Đạo Để Tên Khốn Này Yêu Em Cả Đời!

Chương 12: 12: Hoàng Tử Thật Sự





Đêm nay, thực sự Yến Anh chỉ muốn đi dạo cho khuây khỏa tâm trạng, lần đầu tiên cô cảm thấy thương cha mình hơn hết.

Bấy lâu nay cô không hề nghĩ đến chuyện ông bị chèn ép như thế nào đến nỗi phải mắc nợ, thực sự thì cô nhận ra mình rất vô tâm.
Hình như cô đang say vì chút rượu lúc nãy, không phải mà thực sự cô say thật, bước chân cô loạng choạng như sắp ngã, gót chân cô sưng tấy vì đôi giày cao gót, tệ hơn nữa là trời đang chuyển mưa rồi đột nhiên mưa lớn.
Nàng công chúa kiêu sa nay đã không còn nữa mà nàng lọ lem đã hiện nguyên hình, chẳng có chàng hoàng tử nào cả mà trước mặt cô là màn đêm u tối kèm theo những hạt mưa đang nặng hạt.
- Tôi đúng là rất thích mưa nhưng có nhất thiết là lúc này không?
Cô tự nói cho bản thân mình nghe rồi cầm đôi giày phiền toái trên tay, quệt nước mưa trên mặt tiếp tục bước đi.

Yến Anh đâu biết rằng sau lưng mình là một chiếc xe Bugatti màu đen lặng lẽ chạy chầm chậm âm thầm quan sát cô.
Cần gạt xe được mở lên nhẹ nhàng gạt nước mưa trên kính xe, lộ ra gương mặt đẹp như tượng tạc, anh ta chống một tay chống lên thành cửa sổ, một tay cầm vô lăng với vẻ mặt bình thản, anh đang trầm ngâm suy tư về cô gái trước mặt.
" Cô gái này thật kì lạ".
Mặt đường thì trơn trượt, ánh đèn đường lập lòe, cô bỗng mất đà nhoài người về phía trước, tay chân trầy xước khá nhiều, cô cố gắng đứng dậy thì một người đàn ông không thể kiên nhẫn được nữa nên đã bế cô vào trong xe, lấy chiếc áo vest khoác lên cho cô.

Lần này cô không chống cự nữa mà ngoan ngoãn nằm ngủ trong xe, chắc là cô đã say mèm nên không còn sức nữa.
Anh chạy xe với vận tốc tối đa, lần đầu tiên anh mất bình tĩnh vì một người con gái, anh hậm hực mắng cô.
- Là cô ngốc hay do tôi ngốc đây.
- Ưm...!ưm tôi muốn uống nữa.
Cô đâu biết rằng anh đã âm thầm theo dõi cô từ lúc buổi tiệc bắt đầu cho đến hiện tại, một phần vì tò mò cô sẽ hành xử như thế nào, một phần vì anh chưa muốn can thiệp vào nhưng anh đã đoán đúng và rất tự hào về mắt nhìn nguời của bản thân.
" Quả nhiên, em mạnh mẽ hơn tôi tưởng".
Thiên Phong không phải là người hoàn hảo mà đối với anh là trên cả sự hoàn hảo nữa cơ, anh chúa ghét mấy cô tiểu thư chính hiệu cái gì cũng không biết nhưng Thiên Phong à, thực sự thì anh đã lầm rồi, đó chỉ là vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài thôi.
Anh bế cô vào căn biệt thự thân quen thuộc, đặt cô xuống chiếc giường êm ái.

Nhưng mà trong lúc này cô thật sự rất gợi cảm, nước mưa làm bộ váy làm bằng lụa mỏng dần rồi ôm sát vào cơ thể mảnh khảnh nhưng cũng rất quyến rũ của cô.
Dù gì anh cũng là đàn ông, ăn chay cũng đã lâu cho nên cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, cổ họng anh có chút khô khan như muốn bốc cháy.
" Chuyện quái gì đang xảy ra với mình?"
" À, chết tiệt, mình quên là cô ta là phụ nữ".
Bấy lâu nay anh cứ nhầm tưởng đây là cậu nhóc cải trang thành nữ, ôi trời ạ.
Thiên Phong cố gắng tránh né những chuyện này, dằn những cảm xúc đang bùng cháy trong cơ thể, anh xoay lưng đi ra ngoài cho thoáng thì một bàn tay kéo tay anh một lực khá mạnh.

Quá bất ngờ nên anh ngã lên giường, hai cơ thể chạm nhau một cách tình cờ.
Còn đôi môi nóng bỏng thì vẫn chưa, góc độ có hơi bị lệch một chút do anh kịp thời chống tay sang bên trái, nhưng có một người không chịu an phận, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của anh kéo vào đôi môi mọng nước của cô.
- Ưm...ưm ngọt quá, tôi muốn nữa.

- Ngọt? Khẩu vị của cô cũng lạ đấy!

Anh thì thầm vào tai làm cô nhột đến co người lại, hình như anh biết điểm yếu của cô là đâu rồi.
- Cô chỉ say chứ đâu có trúng thuốc, cô chỉ đang giả vờ thôi đúng không?
- Tôi..ưm...ưm
- Thôi được, chỉ là một nụ hôn, chẳng có gì to tát cả.

Nếu cô thèm khát đến vậy thì tôi đây sẽ ban phát cho em.
Anh cười nham hiểm lộ rõ vẻ mặt biến thái, có vẻ như con thỏ ngây thơ sắp bị sói ăn thịt rồi thì phải.
Anh thổi nhẹ vào tai cô rồi ban cho cô những chiếc hôn nồng cháy, mạnh bạo như muốn anh tươi nuốt sống cô, tiến sâu vào trong khoang miệng hút sạch mật ngọt.
" Đó mới chỉ là khởi đầu thôi".
Giây phút mãnh liệt bị kết thúc nhanh chóng, hôm nay anh ta chưa muốn anh thịt, chỉ muốn ngửi xem mùi vị của con mồi này như thế nào thôi.
Anh trở về phòng vớ lấy một chiếc áo phông rộng rồi thay đồ cho cô, trước giờ anh chưa nhìn ngắm kĩ nhưng hôm nay anh thấy cô đẹp lạ lùng.

Thiên Phong đưa tay sờ từng đường nét trên gương mặt của Yến Anh, còn tháo mái tóc giả của cô.

Bây giờ cô mới thực sự là mình, trở về với dáng vẻ phóng khoáng ban đầu, không cần phải gượng ép bản thân.


Đây mới là con người thực sự mà Thiên Phong thích.
Anh vuốt nhẹ lên mái tóc thật của cô, nhìn dáng vẻ ngủ ngon của cô anh có chút chạnh lòng.
" Anh đã tìm thấy em rồi nhóc con, Bảo Bảo của anh".